Cứ như vậy, lòng tôi như đánh vỡ một hũ mật ong lớn,chất lỏng màu vàng óng cứ chảy cứ chảy ra.
Phỏng chừng giờ tôi mà đứng ở ngoài, lũ ong mật toàn thànhphố sẽ vo ve bu lên người tôi mất.
Mật ngọt[1] à nha.
Con tim bé nhỏ vừa nãy vốn vì cái đám công tử nhà giàuăn chơi vô ý bày ra vẻ miệt thị mà bị tổn thương, nhưng giờ xem ra, bọn hắnkhông buồn đếm xỉa tới tôi thì kệ đi, Đồng Diêu coi trọng tôi là được rồi.
Vì thế, tôi cọ người vào lòng Đồng Diêu.
Bông tai đệ đệ không hổ là đứa nhỏ đã được tôi thườngxuyên đào tạo, ngay lập tức phản ứng, vỗ tay nói: “Em bảo rồi mà, lần đầu gặpHàn tỷ em đã thấy tỷ với Đồng ca là tuyệt phối. Chỉ có tỷ có tính cách như thếmới phối hợp được với Đồng ca tính tình y chang thôi. Lúc ấy em còn vì haingười chỉ là bạn mà tiếc ngẩn ngơ nha. Ai ngờ ông trời xoay mình một cái, mangthêm một cái kính lão, cuối cùng cũng nhìn rõ sự đời, kéo hai người lại bênnhau. Hàn tỷ, không, chị dâu, tiểu đệ xin kính tỷ một chén.”
Bông tai đệ đệ nếu đã đánh giá tôi cao như vậy, tôiđây cũng ngại từ chối, tiếp lấy cốc rượu ngoại từ tay hắn, ngẩng đầu lên, tuừng ực.
Dù sao tôi cũng không có mệnh làm thục nữ, xé bỏ lớpda giả, hào sảng một phen.
Ai biết hảo sảng cũng xảy ra chuyện.
Thấy cảnh đấy, đám công tử nhà giàu ăn chơi cũng nângcốc, ồn ào nói: “Chị dâu, không thể nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919084/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.