Phản phất như nhìn thấy, gió nhẹ nhàng lay động rèmtrong phòng học, ánh mặt trời chiếu vào nhuộm một màu vàng nhạt.
Một thiếu niên khuôn mặt rõ ràng, dịu dàng nhìn tôingủ say, khóe miệng hơi cong lên, viết lên câu nói trong lòng mình vào quyểnsách vật lý.
Lão bà của ta là Hàn Thực Sắc.
Câu kia, hắn không cách nào nói bằng lời cho tôi biết.
Trái tim tôi, bị câu nói đó quay chín, từ từ biếnthành một dòng xuân thủy.
Mặt không thể kìm chế đỏ hồng lên, cho dù đã lớn lên,những năm tháng trong sáng kia đã qua rất xa, dù cuộc đời đã trải qua biết baonhiêu chuyện, nhưng tôi bây giờ giống như cô gái lần đầu tiên nhận được thưtình của con trai.
Trong người dường như có một loại xúc cảm, cụ thể làgì, tôi cũng không thật rõ.
“Ngươi làm sao vậy?” Sài Sài phát giác tôi không bìnhthường, bắt đầu hỏi.
“Không có gì?” Tôi khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói:“Không có gì.”
Ngay cả chính mình cũng không phát hiện ra, âm thanhtôi giờ giống như là ngâm nga từng từ trong một bài thơ tình nào đó.
Tôi không biết chính mình làm thế nào, nhưng sau khixem xong hết những từ trên quyển sách vật lý kia, tôi cũng không còn kiên nhẫnmà sắp xếp lại những thứ lộn xộn trong tầng hầm kia.
Sau khi dọn xong, cửa được người ta mở ra, Kiều bangchủ không an lòng với mẹ của đứa nhỏ kia tìm đến, đòi đón Sài Sài trở về.
Tôi để Sài Sài đi trước, còn mình ở lại, tiếp tục dọndẹp.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919079/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.