[1] Hòa Thị Bích: là ngọc nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, trong mấy trăm năm lưu truyền của nó, được mệnh danh là “Vô giá chi bảo”
Bởi vì nhưng hành động quá giới hạn của Đồng Diêu, tôiquyết định tịch thu chìa khóa của hắn.
Đồng Diêu ngoan ngoãn đem cái chìa khóa giao ra, khôngcó chút dấu hiệu phản kháng.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, khi tôi mắt nhắm mắt mở ramở cửa thì thấy Đồng Diêu vừa bưng sữa đậu nành mùi thơm nứt vừa cầm theo bánhquẩy sáng bóng đứng ở cửa.
Thấy tình huống này, tôi há to miệng, lại quên khéplại, làm cho luồng khí như mùi trứng thối quanh co khúc khuỷu nhẹ nhàng đi rangoài.
Do dạo này khí trời bắt đầu nóng, tuy rằng là buổisáng, nhưng mồ hôi đã che kín trán Đồng Diêu.
Sợi tóc tóc dính vào trên gò má hắn, tuy không nhếchnhác, lại làm cho người ta tự dưng sinh ra một chút thương xót.
Hơn nữa, tay phải bưng sữa đậu nành nóng hổi đã nổilên vết đỏ.
Đồng Diêu hoàn toàn xuất ra một bộ dạng không có nửacâu oán hận, lại âu yếm nhìn tôi.
Ý là: không sao, mặc sức chà đạp ta đi, tra tấn ta đi,SM ta đi, ta có thể chịu được!
Ngài có thể chịu được, tôi không có khả năng gánh váca!
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể thất bại đem chìakhóa giao cho hắn lần thứ hai.
Quản con mẹ nó, khi tôi ngủ nằm mơ, không chỉ có lỗchân lông chảy ra dầu nhờn, mà còn có nghiến răng, chảy nước miếng nữa.
Nếu Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919070/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.