Giờ phút này, tôi chân mang giày ống đen tua rua, mặcquần ống chẽn, đầu đội nón cao bồi thời thượng, là hàng nhái theo hình ảnh đànchị của Sài Sài.
Thực không dễ dàng gì, vì muốn thổi phồng khí thế, nóncao bồi này là phải ngồi taxi đi chợ mua.
Lúc đầu muốn ngậm cọng cỏ rơm rạ gì đó nhưng lo lắngcây cỏ trong vùng đang được làm xanh dưới lầu tiểu khu, đoán chừng đều có dínhhay không dính phân hóa học của mấy con chó tưới tiêu, cho nên, cuối cùng vẫnlà mua kẹo que ngậm.
Khí thế trong nháy mắt yếu đi rất nhiều.
Bất quá, có chút ít còn hơn không.
Tôi miễn cưỡng nâng mí mắt: "Như thế nào, bây giờcòn có gì để nói không?"
Đồng Diêu nhìn tôi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau đó, hắn từ từ đưa tay lên trước mắt tôi, búng taymột cái “bặt”.
"Ảo giác, sinh mệnh chính là một hồi ảo giác,hiện tại ngươi nhìn thấy ta, cũng là ảo giác." Hắn thôi miên như thế.
Ảo cái đầu ngươi!
Tôi tức giận bừng bừng, ném que kẹo, tiến lên từngbước, nắm cổ áo Đồng Diêu, chất vấn: "Ngươi lại có thể lừa gạt ta, ngươilại còn dám lừa gạt ta, nói nào là đi du lịch nước ngoài, nói nào là không cóngày về, làm hại ta....."
Lời tôi nói lúc này hoàn toàn không có chạy qua đạinão đã theo miệng phát ra.
Nhưng nói đến đây, tôi giống như bị ông chú quái gở sờmông, toàn thân run lên, sau đó mím chặt đôi môi.
Nghe vậy, mắt Đồng Diêu "Bá" một tiếng bắnsang một tia sáng: "Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919064/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.