Trời đã khuya, màn đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vàingười đi trên đường dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi. Bởi vì tôi đang ngồi trên bậcthềm của cửa hàng nước giải khát. Vẫn là cửa hàng nước giải khát đó, vẫn là vịtrí sáu năm trước.
Tối hôm đó, Ôn Phủ Mịch không có đến.
Nhưng mà đêm nay, hắn sẽ đến.
Tôi chống khuỷu tay trên đầu gối, hai tay thì chống cằm,đầu hơi ngẩng lên, nhìn ánh trăng xa xôi. Dưới ánh sáng của thành phố không baogiờ tắt đèn này, ánh trăng thật mờ nhạt, mơ hồ. Tôi cứ yên lặng ngắm nhìn, mạchsuy nghĩ dần dần lắng xuống.
Ánh trăng vẫn như thế, dường như vĩnh viễn là vô dụcvô niệm (khôngcó mong muốn không có nhớ nhung) nhìnxuống mặt đất, vĩnh viễn vẫn là một giọt lệ kiên cường trong không trung.
Đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ. Chuyện đau lòng nhất lúcđó, chẳng qua chi là là làm mất một đồng tiền trong túi. Như vậy là đã có thểkhóc Có đầy đủ lý do để cố sức khóc lớn
Sau đó, một khi con người đã trưởng thành, nước mắt sẽtrở thành kẻ thù của chính mình. Chỉ khi nào đau lòng tới mức chịu không nổi,mới có thể rơi xuống.
Ánh trăng nhẹ nhàng che phủ mắt tôi
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Trong dồndập có chút chần chừ. Tôi biết, người tôi đợi đã tới.
Đứng lên, tôi nhìn Ôn Phủ Mịch trước mặt
Trên con phố mọi nhà buôn bán hầu như đã đóng cửangừng việc kinh doanh, không có đèn đóm nên hơi tối đen.
Tôi không nhìn rõ hình dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919058/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.