Hàn Thực Sắc của ngày trước, đúng là cả gan làm loạn.
Có lẽ, cũng là vì chưa từng bị tổn thương.
Cũng chỉ có những người chưa từng trải qua nỗi đau,mới dám xông thẳng về phía trước.
Tôi của hiện tại, đã mất đi dũng khí như thế.
Đôi mắt Ôn Phủ Mịch hơi hơi rũ xuống, mí mắt của hắnrất mỏng, độ cong đuôi mắt rất đẹp, mờ nhạt trong veo.
Hắn mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này,chuông điện thoại di động lại vang lên.
Khóe mắt tôi thoáng nhìn, thấy trên màn hình sáng báocó cuộc gọi đến.
Chính là cái tên quen thuộc kia - An Hinh.
Ánh nắng mùa hạ nóng bừng, khóe miệng tôi lặng lẽ hiệnra một nụ cười lạnh lùng.
Là châm chọc chính bản thân mình.
Vừa rồi lúc nghe thấy Ôn Phủ Mịch hỏi câu hỏi kia, cònsinh ra một ít liên tưởng không nên có.
Còn tưởng rằng...
Nghĩ đến quả thật có chút buồn cười.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Ôn Phủ Mịch đã nhậnđiện thoại, nhẹ nhàng nói hai câu, rồi cúp máy.
"An Hinh?" Tôi cười hỏi.
Ôn Phủ Mịch hơi sửng sốt, tiếp theo, nhẹ nhàng gật gậtđầu.
Kỳ thật các người nên ở bên nhau.
Tôi vừa định nói vậy, nhưng lời tới miệng, lại nuốtxuống. Về sau bọn họ sẽ như thế nào, đã không còn liên quan đến chuyện của tôi.
Tôi tiếp tục đá hòn đá nhỏ. Hòn đá nhỏ đáng thương.
Ánh nắng giữa trưa, con đường cũ, người tình cũ.
Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mộng mêmang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919053/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.