Chương trước
Chương sau
Chỉ dựa vào chút thời gian của bữa cơm, thì suy nghĩcũng không ra được cái gì.

Cuối cùng tôi quyết định.

Hết thảy thuận theo tự nhiên.

Giống như Đồng Diêu lúc trước đã nói vậy.

Có lẽ một ngày, tôi đang đi dạo phố, đột nhiên gặphắn. Khi đó, tôi có thể giống như bị sét đánh trúng, phát giác ra rằng mình vẫncòn yêu hắn. Cũng có thể là, tâm trí của tôi nháy mắt sáng rõ, phát giác thìchính mình đã buông tay với hắn rồi.

Tất cả, đều không thể nào đoán trước được.

Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy rằng, hận thù giữa tôi vàông trời cũng không quá sâu.

Cho nên lão nhân gia hắn hẳn sẽ an bài cho tôi một kếtcục.

Hết thảy đều là số mệnh.

Tôi trong lòng đang âm thầm lập lại câu nói cửa miệngcủa bạn học Đồng Diêu.

Bỗng nhiên phát giác ra, đứa nhỏ Đồng Diêu này có thờiđiểm cũng rất có nội hàm a.

“Hỏi con nói sao”. Đang lúc tôi đang chăm chú suynghĩ, mẹ tôi mở miệng nói.

“Cái gì ạ?” Suy nghĩ của tôi vừa rồi chắc là bay lêntận trên trời cùng với Thái Thượng lão quân luyện đan.

“Mẹ nói, dì Ôn nói, chờ Phủ Mịch trở về, mọi ngườicùng nhau đi ăn một bữa cơm, hỏi ý kiến của con thế nào.” Mẹ tôi lặp lại.

“Mẹ, mẹ cũng đừng luyến tiếc Ôn Phủ Mịch làm gì.” Tôiđem chiếc đũa đập lên bàn “Ba” lên một tiếng, tạo chút khí thế.

Tiếp theo, hai chân tôi mở ra, khuỷu tay hướng ra phíangoài, lấy tư thế tiêu chuẩn của Hồng vệ binh, hai mắt tỏa ra ánh sáng kiênđịnh: “Khuê nữ của người là con đây, nhất định cố gắng cố gắng rồi cố gắng,phấn đấu phấn đấu lại phấn đấu, tìm đàn ông tốt gấp trăm lần so với Ôn PhủMịch.”

Cha tôi ở bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếngđưa mắt nhìn tôi từ đầu đến ngón chân, cuối cùng nhẹ thở dài: “Khó khăn à”

Những lời này giống như một chậu nước lạnh đem nhiệthuyết sôi trào của tôi dập tắt không dấu vết.

Ngay cả cha tôi cũng không tin tưởng tôi, tôi – HànThực Sắc thực sự không sống nổi rồi.

Cúi đầu, tiếp tục ăn cơm mà chẳng còn mùi vị.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Cha tôi đỡ lấy cái eo bị thương do vận động quá độtrên giường đi ra mở cửa, phát hiện là người chuyển phát nhanh đưa hàng tới.

Ký tên rồi đóng cửa, cha tôi vui rạo rực ôm một cáihộp tiến vào, nói với mẹ tôi: “Hàng tới đây!”

Tò mò là suối nguồn của hết thảy tội ác.

Lòng tôi ôm cái suối nguồn tội ác này chạy lại xem,phát hiện ra vật được giao chính là công cụ cần phải có của phương thức đèntreo Italy trong truyền thuyết.

Treo ở trên trần nhà, loại dây đu này nhìn qua có chútsa hoa.

Khó trách lần trước hai người thần bí hề hề hỏi tôiphương pháp mua sắm trên taobao, thì ra là vì mua cái này.

Cha tôi, mẹ tôi dùng chính khóe mắt đã bị che kín bằngnhiều nếp nhăn của mình thâm tình nhìn nhau, hai gương mặt già nua mang néttừng trải phong sương tràn đầy dâm quang cùng thẹn thùng.

Nhất thời, thiên lôi cuồn cuộn đánh về phía tôi.

Mắt thấy hormone của bọn họ đang tăng nhanh, rất nhanhsẽ “yêu yêu”.

Tôi vội vàng buông bát, chạy té khói ra cửa.

Hoảng hồn chưa kịp bình ổn, hơn nữa vì tiết kiệm tiền,cộng thêm để cho tiêu cơm, tôi không có ngồi xe mà lựa chọn đi bộ về nhà.

Vừa đi, trong đầu vừa không ngừng tự hỏi một vấn đề:tôi đến tột cùng có nên hay không làm nữ nhân của Vân Dịch Phong.

Trong đầu tôi liệt kê một bảng biểu.

Vân Dịch Phong có nhiều ưu điểm.

Thứ nhất, dáng người khỏe mạnh, tướng mạo đẹp trai,công phu trên giường không tồi.

Thứ hai, người này trong túi có tiền, mua biệt thựgiống như mua trứng vậy, nơi nơi đều có.

Cuối cùng là tôi có thể cầm súng mà chỉ vào Ôn PhủMịch nói, xem, lão nương hiện tại chính là lưu manh đường phố đó, về sau đi rangoài cứ nói ngươi là người nam nhân mà ta từng thích, tuyệt đối không có aidám trêu trọc ngươi.

Khuyết điểm của Vân Dịch Phong, chỉ có một cái. Thìchính là, tôi không yêu hắn.

Đúng vậy, tôi đối với hắn, thật sự không có cảm giácgì.

Cho dù làm tình có thể tạo ra chân tình, nhưng mà tôivới Vân Dịch Phong, cũng chỉ mới làm có một lần.

Cảm tình thật sự còn rất nhạt nhẽo.

Kỳ thật, Vân Dịch Phong đối với tôi cũng chỉ là cónhiều hơn một phần hứng thú thôi.

Hắn bình thường khi đi ăn, đều là những bữa tiệc lớn,ngẫu nhiên gặp một miếng đậu hủ thúi như tôi, cảm thấy mới mẻ, nghĩ cứ ăn tiếpthôi.

Nhưng là, ai biết được ăn hết ngày này qua tháng khác,hắn có thể ghét ăn không?

Không biết làm sao, hết thảy đều không biết trướcđược.

Tôi hướng lên trời thở dài.

Ánh mặt trời diễm lệ, ấm áp tỏa ánh sáng huy hoàng,giống như là cái lòng đỏ trứng gà mà tôi thích ăn nhất.

Bởi vì để biểu thị công bằng, tôi lại đối với mặt đấtthở dài.

Đang than thở hăng hái, mắt bỗng nhiên toát ra ánhsáng của kẻ trộm – trên mặt đất có tờ mười đồng.

Dựa vào tính cách coi của nặng hơn người của Hàn ThựcSắc tôi đây, xác định chắc chắn sẽ vội vã nhào tới nhặt lên.

Thế nhưng, tiền nằm trên đất lâu vậy mà không có aiđộng vào cũng có nguyên nhân – quá dơ.

Tuy rằng tôi Hàn Thực Sắc bình thường thật là lôithôi, nhưng mà vẫn nhiễm chút tính khiết phích (thíchsạch sẽ) cho nên, tôi liền đứngtại chỗ mà do dự.

Chính trong lúc đang vuốt cằm trầm tư, một bóng ngườimàu xám như bóng ma dừng lại trên đầu tôi.

Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy một đôi mắt ưng sâu khôngthấy đáy.

Vân Dịch Phong.

“Ngươi chắc không phải là gắn thiết bị theo dõi trênngười ta chứ?” Ngồi ở trong xe hắn, tôi hỏi: “Nếu không, tại sao ngươi lại rõràng hành tung của ta như vậy.”

“Tại thành phố này tìm một người chưa đến nỗi quá khókhăn.” Vân Dịch Phong nói.

Tôi cứ nghĩ Vân Dịch Phong sẽ đem tôi đến nhà hắn,nhưng thật bất ngờ, đích đến cuối cùng của chúng tôi lại chính là nhà tôi.

Tôi coi hắn là khách, rót cho hắn chén trà.

Vân Dịch Phong nhận lấy, bưng để trước mặt, cũng khônguống, khói nóng bốc lên lượn lờ, khuôn mặt hắn trở nên có chút mơ hồ, đôi mắtnhư dòng suối ngầm.

Tôi bị ánh mắt của hắn nhìn khiến yết hầu muốn khô,hỏi: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”

“Cái vấn đề kia, nghĩ tốt chưa?” Vân Dịch Phong hỏi:“Đáp án cuối cùng là gì?”

Lúc lấy cho Vân Dịch Phong chén trà, tôi cũng tự rótcho mình một chén trà hoa lài.

Nước sôi thực nóng.

Tôi dùng miệng, nhẹ nhàng thổi, như cố kéo dài thờigian.

Hoặc là tôi quả thật đang kéo dài thời gian.

Đóa hoa lài đơn thuần trong nước trà phập phồng chìmnổi, như là lòng tôi.

Tôi nghĩ, đáp ứng đi, đáp ứng rồi, chờ Ôn Phủ Mịch trởvề tìm tôi, thấy tôi có được một nam nhân đầy bản lĩnh, chính mình không phảicũng có mặt mũi?

Tôi thậm chí còn tưởng tượng chính mình đeo kính râmche khuất nửa khuôn mặt, mặc cái váy ngắn trên đùi, chu đôi môi đỏ rực như máungười, chân mang giày cao gót đen, tay nghịch khẩu súng nhỏ nhìn về phía Ôn PhủMịch đang lạnh run ở đối diện.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nở nụ cười.

Ôn Phủ Mịch tự nhiên sẽ không lạnh run, tôi cũng sẽkhông làm ra cái hình dáng như vậy.

Tôi căn bản không cần chứng minh mình sống tốt hơn sovới Ôn Phủ Mịch.

Không cần, thật sự không cần.

Trong tình yêu, không có ai thua ai thắng.

Tâm hồn tôi lúc này là một mảnh trong suốt.

Tôi phải ra đáp án: “Thực xin lỗi, ta nghĩ ta khôngthích hợp làm nữ nhân của ngươi.”

“Là không thích hợp hay là không muốn?” Ánh mắt củaVân Dịch Phong, đen tối và sắc bén.

“Là không muốn.” Tôi thành thực đáp.

Vân Dịch Phong đem chén trà đặt ở trên ngăn tủ bêncạnh, tạo ra một âm thanh rất nhỏ.

Sau đó hắn đứng lên, đi từng bước về phía tôi: “Là bởivì… Ôn Phủ Mịch?”

Khi hắn đã tới trước mặt tôi, cùng lúc này chữ “Mịch”vừa phun ra.

Âm cuối ở trong phòng trở thành một sợi dây, rất nhỏtồn tại.

“Ngươi phái người điều tra ta?” Tôi ngẩng đầu nhìn VânDịch Phong.

Hắn cao hơn tôi gần một cái đầu, cho nên tư thế củatôi có chút mệt, làm nhiều lần như vậy có khi mắc luôn chứng viêm xương cổ.

Vân Dịch Phong cũng không trả lời thẳng vấn đề, hắntiếp tục nói: “Là bởi vì, hắn trở về muốn nối lại tình xưa phải không?”

“Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy?” Tôi cũng tiếptục hỏi.

“Bởi vì hắn sắp quay về rôi, ngươi cho rằng giữa ngươivà hắn vẫn còn có khả năng, cho nên, liền cự tuyệt ta, như thế phải không?”Thanh âm Vân Dịch Phong mang theo chút khàn khàn từ tính.

Thanh âm không lớn, tạo ra một loại ma lực chấn độnglàn da.

“Ngươi là ở nơi nào nghe được tin tức này?” Tôi hỏi.

Tôi cùng hắn, đều đang chất vấn đối phương. Hắn khôngtrả lời vấn đề của tôi, tôi cũng sẽ không trả lời vấn đề của hắn. Cuối cùng rơivào góc chết.

Cứ tiếp tục như vậy, cũng chẳng có cái đáp án gì.

Vân Dịch Phong bỗng nhiên nắm cằm tôi, hắn tựa hồ rấtthích chiêu này.

Cho nên, có đôi khi tôi cũng hoài nghi, hắn chắc làxem nhiều tiểu thuyết ngôn tình lắm.

Bởi vì, cằm của tôi thật sự không nhọn, bắt lại cũngcó chút khó khăn.

“Hàn Thực Sắc, hiện tại người là người độc thân đúngkhông?” Vân Dịch Phong bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này.

Tôi gật đầu.

“Ngươi cùng người tên Ôn Phủ Mịch, vẫn là chưa có hợplại phải không?” Vân Dịch Phong tiếp tục hỏi, âm thanh của hắn có chút trongtrẻo nhưng lạnh lùng.

Tôi gật đầu.

“Như vậy, ta cùng hắn, đều đang đứng ở chỗ bắt đầuchạy, phải không?” Bàn tay Vân Dịch Phong to, lực tới mười phần, cứng rắn nhưcái kìm.

Tôi tự hỏi thật lâu.

Những lời này, quả thật không sai.

Tôi không cho rằng, chính mình cùng hai người bọn họdây dưa sẽ có cái kết quả tốt đẹp gì.

Nhìn theo góc độ đó, hai người bọn họ quả thật là đứngở chỗ bắt đầu chạy.

Cho nên, tôi lần thứ ba gật đầu.

Giây tiếp theo, cái kìm tại cằm tôi liền buông lỏngra.

Vân Dịch Phong trong mắt hàn quang vừa hiện: “Ta vốnthích cạnh tranh, cho nên, ta nghĩ cùng cái tên Ôn Phủ Mịch kia tranh đấu mộthồi. Đến lúc đó, ngươi lại đưa ra lựa chọn.”

Tôi sờ sờ cằm mình, sức lực của ngón tay Vân DịchPhong tựa hồ còn bám lại trên da tôi.

Tôi khẽ nhắm mắt, ngẩng đầu, hỏi: “Ta cũng muốn hỏingươi hai vấn đề.”

“Nói đi.” Vân Dịch Phong đồng ý.

“Lúc ban đầu, không phải nói là cho ta thời gian suynghĩ, ta đã nghĩ rằng, ngươi sẽ tôn trọng lựa chọn của ta.” Tôi nói.

Vân Dịch Phong sóng mũi cao thẳng, xẹt qua một đạolạnh lùng: “Khi đó tình huống không giống với hiện tại, cái tên Ôn Phủ Mịch sắptrở về, cho nên ta nghĩ, sức phán đoán của ngươi nhất định sẽ xuất hiện sailầm.”

“Tốt, như vậy, vấn đề thứ hai.” Tôi nhìn hắn, dùng mộtloại ngữ khí bình tĩnh sâu vô cùng hỏi: “Là ai đem tin tức này nói cho ngươi?”

Trong đôi mắt đen thăm thẳm của Vân Dịch Phong, khẽtrầm xuống, như là một dòng mực đen.

Yết hầu của hắn đồng thời lên xuống, lời nói của hắnchần chờ.

Nhưng cuối cùng, hắn thản nhiên nói: "Điều trabối cảnh của một người, còn không làm khó được ta."

Tôi gật đầu, độ cung không quá lớn, xem như một loạitán dương.

Điều Vân Dịch Phong muốn nói chính là điều này, tiếptheo, hắn liền rời đi.

Tôi đưa khủy tay đặt ở trên bàn, ngón tay chạy dọctheo viền miệng chén thủy tinh. Bóng loáng, ấm áp.

Nhiệt khí chậm rãi bay lên, bay đến trước mắt tôi,ngưng kết thành một tầng sương khói mơ hồ.

Vân Dịch Phong cũng mịt mờ.

Nếu hắn phải điều tra bối cảnh của tôi thì đã sớm điềutra.

Nhưng là hắn không làm như vậy, bởi vì vào lúc hắnbiết tôi, bên người tôi cũng không có nam nhân nào.

Chính là, ngay thời khắc Ôn Phủ Mịch trở về, hắn nháymắt đã biết rõ, điều này không thể không làm cho người ta nghi ngờ.

Hơn nữa, vừa rồi khi ở gần hắn, tôi nghe thấy một mùithuốc lá nhàn nhạt.

Quen thuộc, một mùi thuốc là rất thân thiết.

Tôi thường thường trên người một người khác ngửi đượcmùi này.

Một ý niệm, chợt lóe qua trong đầu tôi.

Mà cùng lúc đó, nó còn làm tôi liên hệ tới nhiềuchuyện cũ.

Tôi rốt cuộc không ngồi yên được, mở ra cuốn danh sáchcác bạn học trước kia, bắt đầu gọi điện thoại.

Lí Diên Viễn, đây là một phần tử tích cực thời kìtrung học.

Nghe nói lần trước họp mặt chính là hắn đề nghị tổchức.

Tôi cùng hắn cũng không quen thuộc, nhưng không phảicó một loại lý luận: bất kì liên hệ giữa hai người nào, nhiều nhất chỉ cầnthông qua sáu người sao.

Lý luận này dùng rất thích hợp.

Lí Diên Viễn có bạn tốt kêu là Nhâm Dã, Nhâm Dã có bạngái gọi là Vương Diệc Kì, Vương Diệc Kì có em họ tên là Yên Lê Lê, Yên Lê Lê cóbạn trai kêu là Chu Dữ Thanh.

Mà Chu Dữ Thanh chính là người ngồi trước tôi khi xưa.

Tôi bắt đầu từ Chu Dữ Thanh, rồi dần hỏi tới được sốđiện thoại của Lí Diên Viễn.

Tôi giải thích hồi lâu, Lí Diên Viễn rốt cục cũng rõràng tôi là ai.

Giờ phút này, tôi đã muốn sức cùng lực kiệt, liền đithẳng vào vấn đề cần hỏi: “Xin hỏi, lần trước chính là ngươi đề nghị tổ chứchọp mặt?”

Lí Diên Viễn một mực phủ nhận: “Không phải.”

Lòng tôi, chợt lạnh: “Đó là ai?”

Lí Diên Viễn nói: “Người này ngươi cũng biết.”

Lòng tôi càng lạnh hơn: “Là ai?”

Lí Diên Viễn công bố đáp án: “Là Đồng Diêu a.”

Lúc này, lòng tôi, đã lạnh tới triệt để rồi.

Gác điện thoại, tôi kinh ngạc một hồi lâu.

Trong lòng một đoàn cảm xúc, chậm rãi ở ngũ tạng lụcphủ dao động, hội tụ, biến hóa.

Cuối cùng, trở thành một đoàn lửa giận, “Sưu” mộttiếng vang trong đầu tôi.

Tôi phút chốc đứng lên, động tác quá mạnh làm cái chéntrà trên bàn bị đổ.

Nước trà dọc theo cạnh bàn chảy xuống đất, tí tách.

Một mảnh hoa lài trong dòng nước xoay tròn.

Tôi cũng không nghĩ tới phải bình tĩnh một chút, nháymắt như gió lốc, hướng về phía công ty Đồng Diêu phóng đi.

Nhưng trước khi tiến vào văn phòng của hắn, tôi tạmthời đem sắc mặt khống chế thật bình tĩnh.

Như cũ, thư kí của Đồng Diêu không ngăn tôi, tôi dễdàng mở cửa văn phòng, đi vào.

Đồng Diêu đang xem văn kiện ngẩng đầu, nhìn thấy tôi,nở nụ cười: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tôi há mồm, muốn khởi binh vấn tội, nhưng lời tớimiệng, lại biến thành khác: “Ta tới tìm người đi ăn cơm.”

“Bình thường không phải gọi điện thoại là được rồisao?” Ánh mắt Đồng Diêu tiếp tục đặt lên văn kiện, một bên lại hỏi: “Muốn điđâu ăn?”

“Tùy tiện.” Tôi nói: “Ngươi quyết định đi.”

Nói đến cuối, có chút vô lực cùng thất thần.

Mà Đồng Diêu cũng đã nhận ra điểm đó, hắn lần thứ haingẩng đầu lên, dùng ánh mắt đánh giá tôi: “Ngươi có việc?”

“Ta muốn nói cho ngươi.” Tôi nói: “Vừa rồi, ta nói vớiVân Dịch Phong, ta không muốn trở thành nữ nhân của hắn.”

“Phải không?” Đồng Diêu chậm rãi khép văn kiện lại,hắn hạ tầm mắt xuống, lông mi khẽ hạ, che khuất tia sáng chợt lóe trong mắthắn: “Vậy hắn nói như thế nào?”

“Hắn không đồng ý, hắn cho rằng, ta là bởi vì Ôn PhủMịch sắp trở về mà từ chối hắn.” Tôi nói.

Đồng Diêu tiếp tục cúi mắt: “Như vậy, có phải lànguyên nhân này không?”

Tôi không có trả lời. Tôi chỉ nhìn Đồng Diêu.

Tôi cùng hắn nhìn thẳng nhau, tôi muốn nhìn thẳng vàotrong lòng của Đồng Diêu.

Tôi muốn nhìn cho rõ, phía sau những vui cười của hắn,đến tột cùng là có những gì.

Nhưng mà tôi nhìn không thấy.

Tôi trước giờ đều biết, Đồng Diêu không phải là mộtngười đơn giản.

Nhưng mà tôi chưa từng bao giờ đề phòng hắn.

Bởi vì tôi cảm thấy được, Đồng Diêu sẽ không bao giờtính kế tôi, sẽ không thương tổn tôi.

Thật sự, đây là cái nhìn duy nhất tôi dành cho ĐồngDiêu.

Tôi nghĩ rằng, tôi cùng hắn đều là bằng hữu thật lòngthật dạ.

Nhưng mà hiện tại, tôi lại bỗng nhiên phát hiện, ĐồngDiêu sau lưng tôi làm rất nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện, tôi không thể lý giảinổi.

Tôi có một loại cảm giác bị phản bội.

Bị thương tổn bởi một người tôi cho rằng sẽ không cókhả năng làm thương tổn mình, cái loại này vừa đau vừa buồn, thật sự không nóinên lời.

“Tại sao mà ngươi lại muốn nói cho Vân Dịch Phong, tạisao mà ngươi lại nói cho hắn chuyện của Ôn Phủ Mịch?” Tôi chất vấn.

Biểu tình của Đồng Diêu trong nháy mắt ngưng trệ,nhưng rất nhanh lại nổi lên gợn sóng ý cười: “Ngươi nói cái gì thế?”

“Ta từ trên người Vân Dịch Phong đã ngửi thấy mùithuốc lá của ngươi! Ta gặp hắn, ngươi nói cho hắn Ôn Phủ Mịch trở về, thậm chícòn nói cho hắn quan hệ lúc trước của ta và Ôn Phủ Mịch!” Âm thanh của tôi bấttri bất giác đã trở nên bén nhọn, nhọn tới nỗi có thể cắt ngang trang giấy:“Mặt khác, họp mặt năm trước, cũng là do một tay ngươi an bày, ngươi rõ ràngbiết, Ôn Phủ Mịch sẽ không đi, ngươi lại cố ý đưa tin tức giả, ngươi hại ta vàThịnh Du Kiệt chia tay!”

Người đang nổi nóng, trong lời nói sẽ lệch khỏi quỹđạo sự thật.

Tôi tự nhiên hiểu được, nguyên nhân tôi cùng Thịnh DuKiệt chia tay là do chính chúng tôi.

Nhưng mà, lần họp mặt đó chính là ranh giới

Ranh giới quyết định việc tôi cùng Thịnh Du Kiệt chiatay

Mà ranh giới này, lại là do bằng hữu tốt nhất âm thầmtạo ra.

Tôi để ý chính là, tại sao mà Đồng Diêu phải ở saulưng tôi bày ra nhiều thủ đoạn như vậy.

Tôi còn tưởng rằng… Chúng tôi là bằng hữu tốt nhất.

Nhưng mà hắn lại… ở sau lưng tôi tính kế tôi.

Tôi để ý không phải là hậu quả của việc hắn làm mà lànhững hành động mà hắn đã gây ra.

Có lẽ, Đồng Diêu căn bản không có coi tôi là bằng hữu củahắn.

“Đồng Diêu, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Thanh âmcủa tôi không có dịu xuống, tiếp tục hướng về Đồng Diêu mà hỏi: “Ngươi khôngphải là cảm thấy tính kế người khác là trò chơi rất vui hay không, ngươi đem tađùa giỡn quay vòng vòng cũng là một loại hứng thú sao? Ngươi vì cái gì mà phảinhúng tay vào cuộc sống tình cảm của ta? Ta cũng không có làm vậy với ngươinha!”

Đồng Diêu chính là im lặng thừa nhận tôi tra hỏi.

Yên lặng của hắn, ở trong mắt tôi, chính là một loạithừa nhận.

Tính tình của tôi không tốt, thật sự không tốt, cứ nổinóng lên, liền không khống chế được mình.

“Tại sao ngươi không nói lời nào?” Tôi nhìn hắn:“Ngươi cảm thấy chính mình là thần phải không? Ta biết, Đồng Diêu so với ta rấtgiỏi, ngươi thông minh, ngươi cái gì cũng có, ngươi nghĩ muốn cái gì thì có cáiđó…”

“Không.” Đồng Diêu ngắt lời tôi, trên khuôn mặt hắn làmột loại thâm trầm an bình: “Ta có rất nhiều thứ không chiếm được.”

Tôi không hiểu nhưng lời hắn nói có ý tứ gì, giờ phútnày tôi căn bản không có tâm tình miệt mài truy đuổi tới cùng nữa.

Tức giận của tôi dần dần tăng lên, ngữ khí cũng mangtheo sắc bén: “Ta ở cùng ai có quan hệ gì với ngươi? Cho dù là bằng hữu tốtnhất, có một số việc cũng không thể can thiệp. Dựa vào cái gì mà ngươi phải làmnhư vậy? Ai cho ngươi cái quyền lực này. Đồng Diêu, ngươi cho ngươi là gì củata?”

Đồng Diêu lẳng lặng nghe, trong con ngươi tản ra mộtloại ánh sáng nhạt, tràn đầy.

Hình dạng này của hắn so với con gái còn muốn hoàn mỹhơn, đôi môi khẽ mở, âm điệu thấp sáng bóng nhàn nhạt: “Ôn Phủ Mịch sắp trở vềrồi, hắn không có ở cùng với An Hình. Lần này… Ngươi sẽ ở cùng với hắn sao?”

“Đồng Diêu, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” Lời nóira, trong lòng tôi là một cỗ khí lạnh cùng với cảm giác mất mát trào phúng tớigiận tái đi: “Tại sao mà ngươi luôn xen vào quấy rối cuộc sống tình cảm củata?”

Đúng vậy.

Đã là hai lần rồi.

Đồng Diêu tổ chức họp mặt, hắn đem bóng dáng Ôn PhủMịch ra đưa vào giữa tôi cùng Thịnh Du Kiệt.

Đến lúc đó, tôi cùng Thịnh Du Kiệt bắt đầu có khoảngcách.

Mà hiện tại, trước khi tôi nói ra đáp án, lại đem bóngdáng của Ôn Phủ Mịch đặt vào giữa tôi và Vân Dịch Phong.

Đồng Diêu hiểu rất rõ tính cách của Vân Dịch Phong.

Hắn biết rõ, cho dù hôm nay tôi có đáp ứng trở thànhnữ nhân của Vân Dịch Phong thì Vân Dịch Phong cũng vẫn sẽ hoài nghi.

Vân Dịch Phong sẽ nghi ngờ rằng, tôi vì muốn trả thùÔn Phủ Mịch nên mới chịu làm bạn gái hắn.

Như vậy, giữa tôi và Vân Dịch Phong, sẽ không thể pháttriển tiếp tục theo bình thường nữa.

Tôi không rõ, tôi thật sự không rõ, vì cái gì mà ĐồngDiêu làm như vậy?

Vì cái gì mà hắn phải ba lần bốn lượt đánh tan nhânduyên của tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.