Ba người chúng tôi cứ giữ nguyên động tác như thế,suốt một phút.
Sau đó, tôi hít sâu, đẩy Vân Dịch Phong đang đè ở trênngười tôi một cái.
Tiếp theo, tôi làm như không có việc gì đứng lên, làmnhư không có việc gì dùng ngón tay chia ra chỉ hướng hai người, làm như khôngcó việc gì nói: “Đồng Diêu, Vân Dịch Phong, hai người đều đã gặp nhau, ta cũngkhông giới thiệu nhiều.”
Đồng Diêu là người khôi phục phản ứng đầu tiên, hắnnhìn Vân Dịch Phong, mỉm cười: “Vân tiên sinh, ta cho là, lần trước chú Tần đãnói rất rõ ràng.”
Vân Dịch Phong đứng lên, không coi ai ra gì mặc quầnáo.
Động tác của hắn từ tốn, đem làn da màu mật ong, cơbắp mê người kia từng chút một che kín.
Cho đến khi mặc tử tế, hắn mới nhàn nhạt trả lời ĐồngDiêu: “Ta đương nhiên không quên, chẳng qua là, tình huống bây giờ không giốngnhau.”
“Không giống nhau?” Đồng Diêu giương giương khóemiệng, làm bộ dáng muốn rửa tai lắng nghe.
Cặp mắt Vân Dịch Phong ban đầu đã đen không thấy đáy,nhưng hiện tại xem ra là một màu đen thẳm thẳm, ánh mắt đó đang quét về phíatôi.
Lòng tôi biết không ổn, hai chân chậm rãi di chuyển.
Nhưng Vân Dịch Phong vung tay lên, liền bắt được tôi,kéo đến trước mặt của hắn đứng thẳng.
Tôi thỉnh thoảng cười hì hì, thỉnh thoảng cười ngốcnghếch.
Vân Dịch Phong giống như cúi thấp đầu xuống, bởi vìhơi thở cợt nhả của hắn phun trên da đầu tôi.
Gây nên một chút chấn động.
Tiếng nói của hắn trên đỉnh đầu tôi vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919029/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.