Tiếp đó, tôi cúp điện thoại.
Tôi liền như thế trốn đi Vân Nam. Cái làm tôi bật cườichính là, nơi tôi trọ, vẫn là căn phòng năm năm trước.
Tôi nhớ rõ, lúc ấy bản thân từng ở trong căn phòng nàyđổ rất nhiều nước mắt, thậm chí thấm ướt cả cái sàn nhà.
Vậy mà nhiều năm sau, tôi lại vì một mối tình khác màlần nữa trốn vào nơi này.
Tôi tắt điện thoại, hoàn toàn mất liên lạc với bênngoài.
Không xem không nghe không nghĩ, một lần nữa trốn vàotrong mai rùa của mình.
Lệ Giang quả thật là vùng đất tốt, có thứ trong lànhlắng đọng bụi trần.
Sáng sớm mỗi ngày, tôi đều sẽ lững thững mà đi trêncon đường lát đá, hồi tưởng lại hai đoạn tình cảm đã mất đi của mình.
Con đường lát đá, trải qua quá nhiều năm tháng, trênmặt tất cả đều là vết tích loang lổ.
Tình cảm của tôi, so với nó mà nói, nhẹ tựa lông hồng.
Thế nhưng, đối với tôi, chúng lại quan trọng như sinhmệnh.
Hai đoạn tình cảm, tôi đều là cố gắng hết sức, yêu đếnkhông hề giữ lại.
Chỉ là kết quả kia, lại không quá thuận lợi.
Thời gian, khi đã đến vùng đất Lệ Giang này, thì trởnên thong dong.
Tôi không thể ngăn được mà nhớ lại mối dây của haiđoạn tình cảm.
Tôi không thể nào quên.
Cho dù sau này, may mắn phát triển mối tình thứ ba,tôi cũng sẽ không quên chúng được.
Dù rằng chúng gây cho tôi vô vàn đau khổ, nhưng màtrước khi đau khổ đến, cũng cho tôi rất nhiều niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918960/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.