Nhìn xem, có người không bình tĩnh được kìa.
Thịnh hồ ly hít thật sâu, cằm có chút dấu hiệu co rút,tay đang đặt trên tay lái, cũng bắt đầu có hiện tượng trắng xanh. Nhưng hồ lyvẫn là hồ ly, hắn vẫn trấn định nói: “Ý của ta là, ngươi cứ gối đầu lên đùi tamà ngủ một giấc ngon đi.”
Ngừng một lúc lâu, khóe mắt hắn rực sáng, so ra cònsáng hơn ánh mặt trời: “Đương nhiên, nếu ngươi thật sự muốn dùng phương thức ấyđể phục vụ ta, ta sẽ không kháng cự.”
“Quên đi, cái loại hành vi này ngươi tự mình đi mànghiên cứu.” Tôi phất phất tay.
Dứt lời, đầu óc của tôi cũng không chịu thua kém, bắtđầu ảo tưởng tà ác. Thịnh hồ ly ngồi dưới đất, cố gắng dùng miệng mình chơi đùatiểu hồ ly của hắn… Rất dâm tà, thật sự là dâm tà tới nỗi tôi cũng không nhịnđược nghĩ tiếp… Không đúng nha, nếu tính như vậy thì tiểu hồ ly phải đạt chiềudài tới 30cm…
Đang miên man suy nghĩ, âm thanh của Thịnh hồ lytruyền đến: “Hàn Thực Sắc”.
“Hả?” Tôi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ đáng khinhtrong đầu mình.
“Ngươi rốt cuộc có ngủ hay không?” Hắn hỏi.
Tôi nghĩ một chút, nói: “Được rồi!”
Vì thế, tôi liền ngoan ngoãn gối đầu lên đùi Thịnh hồly, khỏi phải nói, thật là thoải mái a.
“Ngủ đi, tới nơi ta gọi ngươi.” Thịnh hồ ly khó có khiôn nhu được một lần.
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bên trong xe, một bầukhông khí an tĩnh.
Một phút sau.
“Thịnh Du Kiệt”
“Hử?”
“Ngươi có khi nào đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918893/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.