Đến bệnh viện rồi, tôi để Sài Sài vào phòng bệnh trướcgiúp Đồng Diêu thu dọn đồ đạc, sau đó bản thân lại hít sâu một hơi, nơm nớp losợ đi vào trong phòng khám bệnh.
Trốn một đêm như vậy, cũng nên đi ra đối mặt rồi.
Hơn nữa, ở đây giữa ban ngày ban mặt trời đất sángsủa, Thịnh hồ ly cho dù là tức giận đến mấy đi nữa, cũng không thể đem tôi đigiết đi.
Thò đầu vào trong nhìn, phát hiện Thịnh hồ ly đang imlặng ngồi trên ghế.
Tôi rón ra rón rén đi đến chỗ ngồi của mình, thở mạnhcũng không dám.
Đang tự lo sợ bất an, Thịnh hồ ly lại như không cóviệc gì, hỏi thăm: "Sớm a."
Tôi sợ run một lúc, nửa ngày sau mới phản ứng lại hắnlà đang nói chuyện với tôi, liền thì thào nói: "Ừ, ngươi cũng ở đâyà."
Hắn cười cười, cái cằm tinh tế, duyên dáng ngửa lên,nói: "Nhân lúc nóng ăn đi."
Nhìn theo hướng hắn chỉ, tôi nhìn thấy bên cạnh bát mìthịt bò nóng hổi.
Trong khoảnh khắc đó, tóc tôi từng sợi dựng thẳng lên,sợ đến mức hồn vía lên mây.
Sau ngày hôm qua tôi làm chuyện quá đáng như thế, hắncư nhiên còn có thể giúp tôi mua mì thịt bò?!
Cái này chứng minh, Thịnh hồ ly là rất tức giận, rấttức giận.
Chẳng lẽ nói, hắn bỏ thuốc chuột vào trong mì? Muốnđem tôi độc chết?
Đang kinh hoàng cả người toàn là mồ hôi, giọng nói củaThịnh hồ ly truyền đến: "Yên tâm đi, ta sẽ không hạ độc."
Ý niệm trong đầu bị nhìn rõ, mặt tôi có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918888/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.