Những ngày sau đó, tôi hoàn toàn mờ mịt hỗn độn.
Mỗi lần nhớ tới Ôn Phủ Mịch, tim đều đau tới muốn nổtung.
Cái loại đau này, dai dẳng, kịch liệt, không sao ngừnglại được, giống như có một bàn tay đang hung hăng bóp chặt lấy tim, không buôngkhiến cho người ta nghẹn thở.
Mà nước mắt cứ nghĩ đã cạn khô rồi, lại đột nhiên trànra.
Tức cảnh sinh tình.
Đoạn thời gian đó, mỗi một cảnh vật đều làm cho tôinhớ tới Ôn Phủ Mịch.
Đi siêu thị mua đồ, lúc tính tiền, thấy kẹo cao suDoublemint Ôn Phủ Mịch thích ăn nhất, tôi bỗng nhiên rơi lệ.
Quản lý siêu thị cho rằng thần kinh tôi có vấn đề, sợlàm ảnh hưởng tới khách hàng khác nên vội nói rằng toàn bộ những thứ tôi muahôm nay họ đều tặng cho tôi, còn tốt bụng kêu xe riêng đưa tôi về nhà.
Đi cắt tóc, khi thợ cắt tóc một kéo đi xuống, tôi nghĩtới từ giờ mối liên hệ duy nhất giữa tôi và Ôn Phủ Mịch cũng đứt đoạn rồi,không kìm lòng được lại rơi nước mắt.
Chủ cửa tiệm luống cuống tinh thần, nghĩ là tôi chêtay nghề của hắn kém, lập tức làm cho tôi một cái thẻ bạch kim, được miễn phí10 lần sấy gội.
Buổi tối đi dạo phố, đột nhiên gặp phải tên cướp, cầmdao đe dọa bắt tôi đưa hết tiền.
Tôi lục túi mấy lần, phát hiện chỉ có mỗi chuỗi chìakhóa.
Tên cướp chửi thề nói thật xui xẻo, gặp phải một tênkhông có cái gì cả.
Tôi vừa nghe, nhất thời bi thương lại tràn lên
Người ta nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918874/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.