EDIT: NIỆM
NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111
Qua một lát sau, U Minh chậm rãi mở mắt ra, mừng rỡ nhìn Trác Tiểu Tuyên, “Tiểu Dạ…”
“Ngươi câm miệng! Đừng cho là ta không dám giết ngươi!” Trác Tiểu Tuyên lại chĩa họng súng lên trán của U Minh lần nữa phẫn nộ quát.
“Tiểu Dạ, ta cho tới bây giờ đều chưa từng muốn giết ngươi…”
“Câm miệng!” Trác Tiểu Tuyên gắt gỏng tát một bạt tay qua, túm chặt cổ áo của U Minh, hốc mắt sắp nứt ra, “Câm miệng! Câm miệng cho ta!”
U Minh liếm liếm máu ở khóe miệng, nhếch miệng mỉm cười đau khổ, nói tiếp: “Lúc đó ngươi trúng kịch độc, chúng ta cũng đã kiệt lực vô lực phản kháng, hơn mười ám vệ của Độc Bộ cũng đã đuổi tới, nếu như ngươi bị bắt được sẽ bị đánh gãy gân tay gân chân đưa đến chỗ Hồng di, vì thế ta mới đâm ngươi một kiếm đó, nếu như chết rồi thì khỏi phải bị những người đó làm nhục, nếu như chưa chết cũng có thể tìm một cơ hội chạy trốn… Cho dù ngươi có hận ta cả đời, có cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng ôm chặt Trác Tiểu Tuyên, “Tiểu Dạ, xin lỗi, là ta thật vô dụng, không thể bảo vệ ngươi.”
Cơ thể Trác Tiểu Tuyên cứng đờ, nghe U Minh không ngừng ở bên tai cô nói hai chữ xin lỗi đó, vành mắt nóng lên, từ khi bị bắt ném vào hang huấn luyện từng bước từng bước bị huấn luyện thành một công cụ sát nhân, sau khi tỷ tỷ chết cô cũng chưa từng khóc qua, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-sat-thu/1615979/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.