Khi hoàng thượng uống say, ôm lấy vò rượu hỏi ta: "Tiểu Lan, ngươi nói khi nàng cầm đèn lưu ly đến tìm trẫm, là vì ngươi, hay là vì trẫm?"
Ta nói là vì ta, hắn nói là vì hắn.
Ta quay lại hỏi hoàng thượng: "Người thực sự thích Duyệt phi bị hắt rượu vào đêm giao thừa, hay Duyệt phi cầm đèn lưu ly nói không ngủ được?"
Hoàng thượng uống rượu điên cuồng, ra vẻ úp mở nói: "Trẫm sẽ không nói cho ngươi biết đâu."
Ta chống cằm nói: "Vậy ta đã biết rồi."
Hoàng thượng lo lắng: "Ngươi không biết đâu, đừng đoán bậy."
Sau này, hoàng thượng uống càng say, lời càng nhiều.
"Chúng ta từng ngồi trên xích đu, nàng ấy nhắm mắt, từ trên cây nhảy vào lòng trẫm, hôm đó hoàng hôn đẹp biết bao. Đêm nàng ấy cầm đèn tìm đến, lén nắm tay trẫm, chẳng lẽ điều này không phải là thích sao? Tiểu Lan, ngươi nói đi?"
Ta cảm thấy đầu óc mình như bị đảo lộn.
Chuyện là như thế này sao?
Hình như là vậy, mà cũng không phải vậy.
"Hoàng thượng, người khiến thần thiếp bắt đầu nghi ngờ chính mình rồi."
Chớp mắt, đã đến tháng tư cuối xuân, Tống Dụ giả c.h.ế.t hơn ba tháng, ta quyết định rời khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng hỏi tại sao, hắn dự định thăng ta thành Lan phi vào nửa cuối năm.
Ta quỳ xuống đất, dập đầu ba cái trước hoàng thượng.
"Bệ hạ, thần thiếp có người rất rất yêu thương rồi. Thần thiếp không muốn đếm số lần được thị tẩm mỗi năm, cũng không quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-phi-tan-luoi-bieng-nhat-hau-cung/3631093/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.