Chương trước
Chương sau
Khi hoàng thượng uống say, ôm lấy vò rượu hỏi ta: "Tiểu Lan, ngươi nói khi nàng cầm đèn lưu ly đến tìm trẫm, là vì ngươi, hay là vì trẫm?"  

Ta nói là vì ta, hắn nói là vì hắn.  

Ta quay lại hỏi hoàng thượng: "Người thực sự thích Duyệt phi bị hắt rượu vào đêm giao thừa, hay Duyệt phi cầm đèn lưu ly nói không ngủ được?"  

Hoàng thượng uống rượu điên cuồng, ra vẻ úp mở nói: "Trẫm sẽ không nói cho ngươi biết đâu."  

Ta chống cằm nói: "Vậy ta đã biết rồi."  

Hoàng thượng lo lắng: "Ngươi không biết đâu, đừng đoán bậy."  

Sau này, hoàng thượng uống càng say, lời càng nhiều.  

"Chúng ta từng ngồi trên xích đu, nàng ấy nhắm mắt, từ trên cây nhảy vào lòng trẫm, hôm đó hoàng hôn đẹp biết bao. Đêm nàng ấy cầm đèn tìm đến, lén nắm tay trẫm, chẳng lẽ điều này không phải là thích sao? Tiểu Lan, ngươi nói đi?"  

Ta cảm thấy đầu óc mình như bị đảo lộn.  

Chuyện là như thế này sao?  

Hình như là vậy, mà cũng không phải vậy.  

"Hoàng thượng, người khiến thần thiếp bắt đầu nghi ngờ chính mình rồi."  

Chớp mắt, đã đến tháng tư cuối xuân, Tống Dụ giả c.h.ế.t hơn ba tháng, ta quyết định rời khỏi hoàng cung.  

Hoàng thượng hỏi tại sao, hắn dự định thăng ta thành Lan phi vào nửa cuối năm.  

Ta quỳ xuống đất, dập đầu ba cái trước hoàng thượng.  

"Bệ hạ, thần thiếp có người rất rất yêu thương rồi. Thần thiếp không muốn đếm số lần được thị tẩm mỗi năm, cũng không quan tâm có bị cướp mất hay không, cũng không muốn mỗi ngày quỳ, đứng, quỳ, đứng, thậm chí cũng không muốn mắng Quý phi là tiện nhân nữa. Thịt kho tàu của Ngự Thiện Phòng, thần thiếp cũng không ăn nổi chút nào. Trước đây thần thiếp sáng đi chơi xích đu, trưa đến giả sơn phá phách, chiều ngồi trên cây ngắm hoàng hôn. Giờ đây nhìn xích đu thần thiếp chỉ thấy ngẩn ngơ, thấy giả sơn chỉ thấy buồn bã, thấy hoàng hôn chỉ thấy man mác. Thần thiếp thậm chí không biết cách lười biếng nữa. Dù thần thiếp rất không nỡ rời xa bệ hạ, nhưng thần thiếp phải đi, tin rằng bệ hạ cũng sẽ cho phép thần thiếp rời đi."  

Hoàng thượng cúi đầu im lặng rất lâu, mới nhìn lại ta.  

"Tiểu Lan, trẫm không nỡ xa ngươi. Ngươi biết đấy, một năm lật bài mười chín lần, đã là rất thích rất thích rồi. Trẫm thích ăn thịt kho tàu cùng ngươi, trẫm thích màn biểu diễn m.ô.n.g đỡ bình rượu của ngươi, trẫm thích cùng ngươi chia sẻ người trẫm thích. Ngươi đi rồi, trẫm phải làm sao?"  

Ta chú ý thấy, Quý phi đứng ở cửa thứ hai, sắc mặt bình tĩnh, không biết đã đứng đó bao lâu.  

Nàng không vào, và cũng không có ý định vào.  

Thật ra, ngươi chỉ là chưa từng ngoảnh đầu nhìn lại, luôn có người ở bên cạnh ngươi.

Nàng ấy gắp thức ăn cho ngươi, múc cháo cho ngươi, khuyên ngươi dùng bữa.

Ngươi phong tân nhân, chỉ có nàng ấy là không vui, ngươi đến cung của nàng ấy, cũng chỉ là để tránh mưa.

Bất kể lúc nào, nàng ấy luôn hiện diện bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi không nhìn thấy.

Ta quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin: "Bệ hạ, đêm giao thừa năm ngoái, người đã rút trúng điều ước của thần thiếp, chưa thể thực hiện. Nay thần thiếp muốn thay đổi điều ước đó thành rời khỏi hoàng cung. Bệ hạ, Bệ hạ, thiên tử nhất ngôn, ngũ nhạc giai khinh*."  

(*lời hứa của Hoàng đế có sức mạnh và tầm ảnh hưởng lớn đến mức ngay cả những đỉnh núi cao nhất cũng phải nhường bước hoặc bị ảnh hưởng.)

Trong đại điện im phăng phắc.  

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng nói trầm thấp: "Trẫm đồng ý."  

Không có gì phải buồn cả.  

Chỉ là Lan Thường Tại, cũng không còn thường tại nữa.  

Ngày ta rời hoàng cung, là một ngày nắng đẹp.  

Ta đeo bọc hành lý, chạy ra ngoài.  

Ta dang rộng đôi tay, phát ra tiếng gọi.  

Ta không quay đầu lại, ta biết hoàng thượng và Quý phi đứng trên tường thành, dõi theo ta rời đi.  



Nhưng mới chạy được hai dặm, cơ thể lười biếng bao năm của ta đã không chịu nổi nữa.  

Người ấy từ con đường bên cạnh cưỡi ngựa đến.  

Tiếng vó ngựa dồn dập, đến gần thì chậm lại.  

Người ngồi trên ngựa, lông mày thanh tú, trong tay ôm đầy hoa đào.  

Hắn cúi đầu nhìn hoa, ánh mắt đầy bóng hoa đào.  

Hắn hơi nghiêng mình xuống, ôm lấy hoa đưa đến tay ta.  

Hắn nhìn ta, ánh mắt phản chiếu hình bóng ta ôm hoa.  

Anan

Hắn đưa tay ra với ta.  

"Nương nương, thần đến đón người."  

[Kết thúc]

 

Phiên ngoại

 

1. Trên tường thành  

Quý phi cầm ống nhòm: "Đó là người bệ hạ thích sao?"  

Hoàng thượng nắm chặt hai tay, ánh mắt lấp lánh: "Không hoàn toàn. Hắn trong trang phục nữ rất dễ thương, trẫm thích nữ nhân."  

2. Trong hoàng cung  

Tứ hoàng tử đang tập s.ú.n.g cao su: "Mẫu phi, người nói con có khả năng là thần tình yêu không?"  

Lưu thục phi xoa đầu bò ra ngoài: "Con là cái búa thì có."  

3. Trong giả sơn  

Mọi người đang mở tiệc.  

"Mừng cái kẻ ăn no rửng mỡ Lan nào đó cuối cùng cũng lăn đi rồi."  

"Nhưng nàng ta vẫn kịp làm một cái biển chỉ dẫn."  

Mọi người ra ngoài nhìn.  

Mặt trước: Ta ở nơi hẹn hò hậu cung rất nhớ ngươi.  

Mặt sau: Phá bỏ, phạt ba lần.  

4. Trong cung Lan quý nhân  

Mấy trăm năm sau.  

Các vị nhìn đây, chiếc giường này chính là nơi hoàng đế Thuận Nhân, Lan phi và Duyệt phi cùng ngủ. Ba người, Lan phi còn mang thai, có thể tưởng tượng được, rất chật chội, nhưng tình cảm rất tốt.  

Đến nay chúng ta vẫn chưa giải mã được, ai là người làm chủ, ai là phụ.  

Phía chính phủ tạm thời cho rằng là hoàng đế 'cùng' hai phi tử.  

Giới học thuật lại cho rằng là Lan phi 'cùng' hoàng đế và Duyệt phi, vì rõ ràng chiếc giường này là của Lan phi.  

Cũng có không ít chuyên gia cho rằng, là Duyệt phi 'cùng' hoàng đế và Lan phi, vì sử sách ghi rõ, Duyệt phi rất được sủng ái, còn khi đó Lan phi chỉ là quý nhân.  

Nhưng sự thật ra sao, chỉ có ba người thời đó biết rõ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.