Mạc Tử Dương đến để đón vị hôn thê về, cô nàng đó đi làm từ thiện đến quên thời gian. Hắn nghe trợ lý báo lại là cô không đề nghị ra về nên họ cũng không dám ra về trước. 
"Nếu tôi không đến thì cô định ngủ lại đây luôn đấy hả?" Hắn nhìn cô hỏi. 
"Tôi học trồng táo, hơi thích thú một chút xíu." Cô quên mất là đường về xa xôi, nếu không cô cũng không ở lại tới giờ này. 
Cả đám người đi trên một con đường nhỏ hẹp, đường ở đây lúc nào cũng ẩm ướt do địa hình cao. Lúc đi vào Tiêu Ngữ Lam đi giày thể thao nên bước đi rất vững, còn bây giờ cô đã trượt chân mấy lần rồi vì dép lê này cực kì trơn. 
Mạc Tử Dương nắm tay cô dẫn đi, vậy mà cô vẫn cứ trượt. Hắn sợ sơ sẩy cô sẽ ngã xuống dưới núi, tới lúc đó lại phiền phức. 
"Tôi cõng cô." 
Hắn cuối người đợi Tiêu Ngữ Lam ngồi lên lưng, nhưng cô không có muốn hắn cõng đâu, ngại lắm. 
"Tôi tự đi được mà." 
"Cô mà ngã xuống dưới thì làm mồi cho thú hoang, cũng đừng có trách vị hôn phu bạc đãi cô nhé." 
Người ta đã nói như vậy rồi, cô nên nghe lời một chút. Thôi thì để Mạc Tử Dương cõng cũng đỡ hơn là làm mồi cho thú hoang. 
Đường đi thì tối om, địa hình thì hiểm trở, đi một mình đã khó đã vậy hắn còn cõng thêm cô. Tiêu Ngữ Lam thấy rất ngại, cô cũng không phải trẻ con mà đợi hắn trông nom. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614280/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.