Tiêu Ngữ Lam nằm mơ giấc mơ thật dài, trong mơ cô nhìn thấy cha mẹ, còn có cả cô bạn thân nhất của cô nữa. Chạng vạng cô mở mắt, nhìn xung quanh. Đây là nơi nào, xung quanh là mái nhà lợp bằng lá. Cô lại nhìn đi chỗ khác, cô nhìn thấy một người đàn ông, Mạc Tử Dương.
"Anh Mạc..." Cô thều thào gọi.
Mạc Tử Dương đang ngồi nói chuyện với Tô Hoài, nghe cô gọi hắn mới quay sang nhìn. Nữ nhân bị đuối nước đến mặt mày trắng bệch, hắn chưa bao giờ thấy một Tiêu Ngữ Lam thê thảm như vậy bao giờ.
Hắn nhớ lại lúc hắn mới đến nơi thì cùng lúc đó Tiêu Ngữ Lam cũng đang bị nước cuống chìm dần. May mắn là trưởng làng nhảy xuống cứu giúp, nếu không e là cô ta mạng cũng không còn.
"Vị hôn thê cô tỉnh rồi." Hắn nói.
Tiêu Ngữ Lam ngồi dậy, ho khụ khụ.
"Anh Mạc cứu tôi sao? Cám ơn anh."
"Không phải tôi mà là trưởng làng."
"À... vậy hả... vậy tôi phải đi cám ơn anh ta."
Không hiểu sao trong lòng Tiêu Ngữ Lam có chút hụt hẫng, cô còn nghĩ là Mạc Tử Dương cứu cô.
"Không cần, tôi đã thay vị hôn thê nói rồi. Không còn sớm nữa, về thôi."
"Còn cô Lưu, cô ấy sao rồi?"
"Vợ của luật sư Trình đấy hả? Lúc tôi đến thì họ ở trong nhà, sau đó về trước rồi."
"Vậy sao..."
Tiêu Ngữ Lam lại hụt hẫng, sao cái thế giới này cô đối tốt với người ta mà một câu cám ơn người ta cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614273/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.