Mạc Tử Dương uống say trở về lúc 2,3 giờ sáng, căn nhà đã vắng vẻ chỉ chừa lại một ngọn đèn cho hắn.
Đẩy cửa phòng, hắn nhìn thấy vị hôn thê của mình đang ngủ ngon lành. Hoàn toàn không vì chuyện của hai người mà mất ngủ, người ta không quan tâm, chỉ có hắn để tâm.
Mạc Tử Dương ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngữ Lam, lặng lẽ quan sát gương mặt lúc ngủ của cô mà không phát ra tiếng động nào. Người phụ nữ này ngoài tính khí rất quái gỡ ra thì không có điểm nào để phê bình, nhan sắc xinh đẹp, da trắng, mắt xinh, mũi cao, môi đỏ, đúng là xứng với hắn. Tính khí của cô ta gần đây cũng đặc biệt tốt, càng xứng với hắn. Nhưng tại vì sao cô ta lại không nhận ra, nhận ra rằng hắn đã chấp nhận cô ta bước vào cuộc sống của hắn.
Hắn chợt nhớ tới lời của Tô Hoài nói lúc nảy, hắn có phải thích cô không. Câu trả lời đương nhiên là không, ai mà thèm thích cô chứ, cô xấu chết đi được, lại còn ngốc.
Hắn lại nhớ Tô Hoài bạn hắn nói nếu muốn giữ cô ở lại thì chỉ có cách khiến cô mang thai, như vậy cô sẽ ở lại. Hắn cũng không phải phiền lòng như vậy nữa, mang thai cũng tốt, hắn cũng muốn có con.
Mạc Tử Dương cuối người hôn lên môi của Tiêu Ngữ Lam, cô có một đôi môi rất mềm mại. Hắn lại hôn thêm vài cái nữa, cái lưỡi ướt át thè ra liếm liếm vành môi cô.
Tiêu Ngữ Lam đang ngủ, bị cái gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.