Tiêu phu nhân nói nếu như cô nhất định phải câu kéo thời gian, bà ấy cũng không ngại dùng chút thủ đoạn với cô, bà ấy không có kiên nhẫn. 
Lần đầu tiên cô cảm giác được sự bất lực từ khi xuyên tới đây, người nằm trên giường bệnh đó là mẹ của cô. Có phải không bà ấy cũng xuyên sách mà tới đây, nếu vậy bà ấy đang cần cô. 
Tiền phẩu thuật của bệnh phổi không ít, nhưng đối với nhà họ Tiêu nó chỉ như một cọng lông thôi, không đáng là bao. Tiêu Ngữ Lam đã nghĩ qua cách tự mình kiếm tiền phẩu thuật cho mẹ, nhưng Tiêu phu nhân đoán được suy nghĩ của cô. 
“Tiêu Ngữ Lam cô là do tôi nuôi lớn, cô nghĩ cái gì tôi không lẽ không biết? Bệnh của mẹ cô cho dù cô có tiền cũng không có khả năng đâu, cô cũng đừng trách tôi độc ác. Có trách thì trách cô không nghe lời.” 
Tiêu phu nhân đã nói thế, lúc nói bà ấy nhìn cô lạnh lùng. Cô có thể thấy sự quyết tâm của bà ấy, thật sự mà nói thì lần này bà ấy muốn khó dễ cô tới cùng. 
* 
Tiêu Ngữ Lam suy nghĩ cả buổi chiều, cô cũng không biết mở lời thế nào nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh mẹ cô nằm trên giường bệnh, dường như có một nguồn sức mạnh to lớn đang đôn thúc cô. 
Mẹ cô cần phẩu thuật, càng sớm càng tốt! 
“Anh Mạc?” Tiêu Ngữ Lam đi vào phòng sách, trên tay là ly cafe sữa đá, món hắn thích nhất. 
Mạc Tử Dương ngẩn mặt nhìn, chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614247/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.