Trên đường về nhà Tiêu Ngữ Lam nghĩ mãi cũng không thông, đầu cô đau ầm ĩ. 
Nếu cô có thể biết mình tồn tại được bao lâu thì hay biết mấy, nếu vậy cô có thể tự an bài cho mình một lối đi tốt. 
Cô không thể sinh con cho Mạc Tử Dương được, cho dù là sinh tự nhiên hay thụ tinh đều không thể, vì cô không có thật. Nếu cô đi rồi con của cô và cả Mạc Tử Dương sẽ phải làm sao đây? 
Nhưng để rời xa hắn, cô không có can đảm thốt lên điều ấy. 
Từ sau việc đó, cả hai gần như làm hoà. Hắn sẽ thường mua bánh kem cho cô, cũng thường dẫn cô ra ngoài chơi. Mạc Tử Dương cũng không đề cập tới vấn đề nụ hôn kia lần nào nữa, dường như hắn đã quên rồi ấy. 
* 
Tại văn phòng luật sự, Trình Phong không do dự ký tên vào giấy ly hôn của hắn và Lưu Phi Yến. Cô nhìn nét chữ cứng rắn mà bay bổng của hắn, hốc mắt cũng không nhịn được mà trào ra. 
“Phong, anh dứt khoát như vậy thật sao?” 
“Làm sao đây, nếu là cô, cô có muốn sống với một con rắn độc không?” Hắn lạnh nhạt hỏi. 
Hắn đã gom đủ thất vọng, lòng tin mà hắn dành cho Lưu Phi Yến đã không còn sót lại một thứ gì. Lúc trước hắn cứ nghĩ cô hiền lành, ngây thơ dễ bị người ta bắt nạt, nhưng hoá ra những điều ấy đều là vỏ bọc bên ngoài cô cố tình tạo ra cho hắn xem. 
Hắn đã có hỏi quản gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614232/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.