Tô Hoài tỉnh lại trong cơn mê man, hai tay anh bị trói chặt vào chiếc ghế đẩu, tiêu cự dần rõ ràng hơn.
Anh nhìn thấy Alice cùng Cố Thần đang ngồi ở sofa cách đó không xa.
“Tô Hoài sao… Sao chúng ta lại ở đây?”
Tố Niên cũng vừa mới tỉnh dậy sau thuốc mê, cô lơ ngơ nhìn thấy Tô Hoài liền hỏi.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm người phụ nữ ở đối diện, cô cũng nhìn theo sau đó liền trợn trắng mắt, tay chân cũng bất giác run lẩy bẩy.
Alice đi tới trước mặt bọn họ, cười nhếch mép. Cô nâng cằm Tố Niên lên, lạnh nhạt nhìn cô ta hỏi:“Sao thế, tôi chưa làm gì mà cô đã run rẩy rồi sao?”
“Cô… Cô muốn làm gì, tôi… Tôi báo cảnh sát đó.”
Alice cười thật lớn, nghe như chuyện nực cười nhất trên đời này.
Sau đó cô ngừng cười, nghiến răng nói với Tố Niên:“Muốn báo cảnh sát, phải là tao báo mới đúng!”
“Alice, nghe anh nói.” Tô Hoài vẫn là dáng vẻ đó, điềm tĩnh nói với cô.
Cô cũng vui lòng đứng trước mặt anh, im lặng nghe anh nói.
Anh nhìn cô lúc nào cũng bằng ánh mắt dịu dàng, rồi anh nói:“Đừng như thế được không em?”
Tô Hoài giống như dỗ dành, cùng giống như đang năn nỉ cô quay đầu.
Anh có biết là cô đang hận không, sao anh có thể nghĩ đơn giản như thế?
“Anh nói tôi đừng như thế đó hả? Tôi cũng đâu muốn như thế này, là các người, các người ép tôi.”
Cô ứa nước mắt rồi gào lên, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614100/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.