Mạc Tử Dương trở lại phòng ngủ cũng là quá khuya, hắn lên giường vùi vào trong chăn ôm lấy cô vợ nhỏ của mình.
Hành động này làm cho Bannie thức giấc, cô quay người lại vùi vào trong lòng ngực của hắn, ngửi ngửi mấy cái rồi mới yên tâm thả lỏng.
“Đúng người rồi sao?” Hắn chọc ghẹo.
“Không đúng, sai bét nhè luôn.” Cô nghẹn nghẹn giọng do vừa mới tỉnh ngủ.
Mạc Tử Dương vỗ vỗ tấm lưng của cô, hắn im lặng một lúc chỉ để lặp lại hành động cưng nựng ấy.
Bannie cũng ôm hắn rất chặt, cô hỏi:“Anh có giận em không?”
“Hửm?” Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Vì em suy nghĩ quá ích kỷ ấy.”
Hắn xoa xoa đầu vai cô, rồi hôn lên đỉnh đầu của Bannie. Hắn nói:“Anh biết là em muốn có con.”
“Tử Dương, hứa với em nếu như em không qua được anh nhất định… Ưm…”
Hắn hôn cô, nuốt trọn những chữ cuối cùng vào trong. Mạc Tử Dương xoa xoa má cô, hắn nói:“Nếu em mà có chuyện gì, anh sẽ không sống một mình đâu Bannie. Anh không thể hứa, nên em cùng đừng bắt anh phải hứa.”
“Tử Dương, nghĩ thoáng một chút. Anh là người đàn ông tốt, anh xứng đáng có hạnh phúc.”
Mạc Tử Dương nói:“Anh hỏi bác sĩ rồi, em phải sinh đứa bé ra sớm hơn bình thường. Chúng ta chỉ còn cách can thiệp để kích sinh sớm, sau đó nuôi nó trong lồng kính. Bannie cơ thể của em không thể mang thai, chính là vì tử cung nhỏ không đủ chỗ. Nếu em mang một cái thai quá lớn, sẽ gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614050/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.