Bannie cũng không ngờ mình lại có thể mở mắt ra một lần nữa…
Trần nhà trắng xoá, văng vẳng bên tai cô là tiếng máy móc kêu tít… Tít…
Đôi mắt mơ màng dần dần có tiêu cự, Bannie có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
…Cạch…
Cửa phòng mở ra, Mạc Tử Dương đi vào trên tai của hắn còn áp vào điện thoại để nói chuyện với ai đó.
“Ừ cuộc họp chiều nay cứ nói như vậy…”
“Sao?”
“Không, không đừng có nói quanh co cứ làm theo lời tôi.”
Mạc Tử Dương liếc mắt nhìn về phía giường bệnh, hắn nhìn thấy Bannie mở mắt.
“Tôi cúp máy.”
Hắn tắt điện thoại rồi chạy về phía giường bệnh của cô, sờ lên tóc cô xúc động hỏi:“Em tỉnh rồi hả vợ, em làm anh sợ lắm biết không hả?”
“Tử Dương…” Thời gian dài không nói chuyện nên lưỡi cô cứng đờ. Mấp mấy mãi mới nói ra thành câu.
“Con… Con đâu anh?”
“Anh giao cho bà nội rồi, Bannie để anh đi gọi bác sĩ.”
Hắn chạy đi, vừa ra khỏi phòng đã không kềm được nước mắt. Vợ của hắn đã hôn mê một năm rồi…
Sau khi sinh em bé, cô rơi vào tình trạng hôn mê sâu mà ngay cả bác sĩ cũng không biết bao giờ cô mới tỉnh lại. Hắn cứ nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy cô mở mắt ra lần nữa, vậy mà…
Hắn vui, vừa vui vừa xúc động. Cô vì mong muốn có con của hắn mà không tiếc hy sinh, nếu như cô không tỉnh lại, hắn sẽ ân hận cả đời này mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614045/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.