Hai người ngồi chung xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Tiếng bước chân lọc cọc và bánh xe gỗ lăn lăn trên đường cũng chẳng khiến bầu không khí trong xe phần nào thêm sôi nổi hơn.
- Oẹ. Tớ không thích đi xe ngựa rồi nha. Vừa lề mề, vừa rung lắc còn hơn xe buýt nữa. - Tinh Nhi khó chịu dựa vào vai người nam nhân bên cạnh mình.
Vẻ mặt thất hoàng tử cũng không tốt hơn nàng là mấy. Cả đoạn đường đi chỉ lo bịt chặt miệng mình lại.
- Tớ... không ổn rồi...
- Không ổn gì? Ráng tí đi. Cậu bảo phủ của thất hoàng tử ở gần đây mà?
- Gần... Nhưng mà, sao nãy giờ vẫn chưa đến vậy? Cậu mở cửa sổ ra xem thử đi. Đây là đâu vậy?
Tinh Nhi cố nhịn cơn say xe mà mở cửa sổ xe ra, nhìn dòng người ngày một xa mà trong lòng có chút hoảng loạn.
- Ê này! Tên đó đưa chúng ta đi đâu vậy? Cậu miêu tả phủ của thất hoàng tử nằm trong kinh thành mà đúng không?
- Ừ. Sao?
- Cậu nhìn đi, bảng hiệu... Cổng thành kinh đô... Ơ... Không những ra khỏi hoàng cung, mà còn ra khỏi kinh thành rồi kìa!
Minh Ngọc nghe vậy thì liền biết xảy ra chuyện rồi. Không lẽ ai đó muốn hãm hại luôn cả hai người nên mới đánh tráo nô tài. Mà chuyện đó không còn quan trọng nữa, giờ hai người phải nghĩ cách dừng xe lại.
- Cậu ở trong xe đi. Tớ xử tên lái xe cho... Oẹ...
- Được không vậy?
- Được. Tớ nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-nhung-lai-xuyen-thanh-hoang-tu-phan-dien/2879857/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.