Thất hoàng tử cũng không rảnh rỗi đến vậy, tạm thời việc chuẩn bị nguyên liệu sẽ giao cho thất hoàng túc. Minh Ngọc còn phải học luyện kiếm với cả binh pháp, thêm mấy thứ linh tinh do thầy giáo mà hoàng thượng phái đến phủ dạy nữa. Nhờ thế mà cô lại phát hiện ra thêm vài điều thú vị.
Các chiến lược đánh giặc ngoại xâm, chủ yếu là tập kích kẻ địch ở nơi địa hình hiểm trở như đồi núi có chỗ nấp. Còn ở chỗ bằng phẳng, cứ lấy mạnh hiếp yếu. Mấy sách lược đơn giản này xuất hiện trong sách vở cũng đều do Minh Ngọc miêu tả cảnh đánh địch của nam chính thôi.
Cô bỗng nhớ đến gần kết truyện, nam chính cài cắm gián điệp vào phủ của thất hoàng tử, tìm ra được mật đạo giấu vũ khí. Sau khi đã chắc nịch nam phụ có ý đồ tạo phản, hắn ta liền đường đường chính chính đi bắt người. Thế thì cô sẽ đổi thứ giấu trong mật đạo đi vậy. Chắc là than củi, như vậy là hợp lí nhất.
Minh Ngọc mải mê lo nghĩ suy nên chẳng nghe thấy thầy đang gọi mình. Cho đến khi ông ấy đập mạnh cây quạt xuống bàn, cô mới giật mình nhìn sang.
- Thầy giáo...
- Thất hoàng tử, ngài đang nghĩ cái gì vậy ạ?
- Ta đang... ngẫm lại các sách lược, đạo giáo mà ông đã giảng cho ta thôi.
- Vậy khi kẻ địch ỷ mạnh hiếp yếu, ta nên làm gì?
- Chạy! Chạy thôi!
- Không chạy kịp thì sao?
- Chấp nhận tổn thất. Sau đó, ở quân doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-nhung-lai-xuyen-thanh-hoang-tu-phan-dien/2879812/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.