20
Đoàn xe đi suốt một ngày, đóng trại ở một nơi cách Kinh thành khoảng sáu bảy mươi dặm Vừa ra khỏi thành, cảnh vật bên ngoài đã hoàn toàn khác biệt. Cây cối rậm rạp biến mất, thay vào đó là những bụi cây thấp và cỏ dại lưa thưa.
Ta ngồi trên xe ngựa nhìn binh lính dựng trại, xa xa bỗng nhiên bụi mù mịt, một con ngựa đen lao tới. Thái tử từ trên ngựa nhảy xuống, loạng choạng vài bước, suýt nữa quỳ xuống đất.
“Thẩm Như Khanh!”
Thái tử mắt đỏ như máu, ném tờ hôn thư đỏ chói vào xe ngựa.
“Nàng vậy mà dám hủy hôn! Nàng dám không cần ta!”
Ta nhảy xuống xe ngựa, nhặt tờ hôn thư lên xem, mừng rỡ vô cùng.
“Hủy hôn rồi? Tuyệt quá! Ta cuối cùng có thể chính danh ngôn thuận cùng Lăng tướng quân ở bên nhau rồi.”
“Ta không tin!”
Thái tử nhìn ta chằm chằm, đôi mắt lạnh lẽo dần dần đỏ lên.
“Nàng rời bỏ ta, là vì Lăng Vân sao?”
Lăng Vân đứng không xa, mặc bộ giáp bạc, áo choàng đỏ phấp phới trong gió, anh tuấn phi phàm, đẹp đến không tưởng.
Ta xòe tay ra, chỉ vào Lăng Vân.
“Ngươi xem dáng vẻ của hắn xem, ngươi nói có đáng không?”
“Nàng—”
Thái tử tức đến hộc máu, nhưng vẫn cố nén cơn giận, run rẩy nói.
“Như Khanh, ta không ép nàng nữa, ta không nạp Hứa Gia Nhụy, không đón nàng ta vào cửa, nàng theo ta về đi.”
“Thái tử điện hạ, ta không quan tâm ngươi nạp ai, người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-dau-bep-o-tuu-lau/3618419/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.