🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tống Tranh ở một bên bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Thế tử, những tên ma tu kia sẽ mắc câu sao?”



Xét cho cùng, mặc dù đạo ngọc giản này là Diệp Huyền gửi đi, nhưng mà bên trong cũng chỉ viết một cái chữ “cứu”!



Tống Tranh lo lẳng, những tên ma tu kia có thể nhìn ra điểm kỳ quặc nào hay không



Sở Hư nhàn nhạt nhìn Tống Tranh một cái.



Trong lòng đối với Tống Tranh có mấy phần thất vọng.



Lòng trung thành của Tống Tranh là có, năng lực cũng là có.



Nhưng lại thiếu sót mấy phần suy tính, không cách nào một mình đảm đương một phía.



Bất quá dù sao Tống Tranh cũng là lão nhân đi theo Sở Hư nhiều năm.



Sở Hư cũng không ngại nhắc cho hắn một phen.



Sở Hư thản nhiên nói: "Mặc dù là ta biết chữ viết của Diệp Huyền, cũng có thể viết chỉ tiết hơn một chút.



Bất quá ta cũng không biết rõ quan hệ thực sự giữa Diệp Huyền với mấy tên ma tu đó.



Viết quá nhiều, sơ hở sẽ càng nhiều!



Chẳng thà chỉ viết một chữ "cứu"!"



Sở Hư mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một chữ "cứu", cũng đủ để cho bọn hắn liên tưởng đến rất nhiều chuyện."



"Hơn nữa, liền xem như trong lòng bọn họ có chỗ hoài nghỉ lại như thế nào?



Có tình có nghĩa!



Ha ha, trong lòng càng coi trọng nghĩa khí, thì càng không có đầu óc!



Liên xem như bọn hắn phát giác ra được điều kỳ quặc gì cũng không thành vấn đề.



Chỉ cần bọn hẳn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nhan-vat-trum-phan-dien/3569599/chuong-100.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.