Sau khi Tần Tiên Nhi rời đi, rất nhiều nam đệ tử trong quảng trường vẫn là tâm thần hướng về phía chân trời.
Suýt chút nữa nước miếng chảy xuống!
Diệp Huyền khinh bỉ nhìn những này đồng môn một cái, trong lòng âm thầm lắc đầu, quay người rời đi.
Đi về phía Lưu Nguyệt Phong.
Bây giờ, hắn đã được Lưu Nguyệt tiên tử thu làm đệ tử, tự nhiên là muốn tu hành ở Lưu Nguyệt Phong. Lưu Nguyệt tiên tử tên thật là Lạc Lưu Nguyệt, chính là sư muội của Cố chân nhân.
Bây giờ chính là một cao thủ tuyệt thế Thiên Cung, cảnh tam trọng, ở Thiên Nguyên Tông cũng có địa vị siêu nhiên.
Lại thêm ngày xưa, nàng cũng là mỹ nhân nổi danh ở Vân Châu.
Cho nên hiện tại được tôn xưng là Lưu Nguyệt tiên tử.
Sau khi Diệp Huyền đạt được kỳ ngộ, làm kinh ngạc thế nhân, đạt được sự coi trọng của Thiên Nguyên Tông.
Bất quá, sự việc hắn kết giao với trộm cướp năm xưa cũng bị người đào lên, lúc ấy cũng gây ra oanh động không nhỏ.
Mặc dù nói bây giờ, Trung Châu đối xử với ma tu, không còn gặp mặt liền muốn đuối cùng giết tận giống như lúc thần triều vừa mới lập.
Nhưng cũng là cực kì căm thù.
Chứ đừng nói là danh môn chính phái như Thiên Nguyên Tông, đi ra không ít đại tướng thần triều!
Lúc ấy liền có người muốn đuổi Diệp Huyền ra khỏi sơn môn.
Thậm chí, muốn phế đi tu vi toàn thân của Diệp Huyền!
Bất quá vào lúc đó, Lưu Nguyệt tiên tử lại đứng ra, thu Diệp Huyền làm môn hạ
Lưu Nguyệt tiên tử chính là cường giả Thiên Cung cảnh, cũng xem như là lão tổ của Thiên Nguyên Tông.
Lại thêm nàng là sư muội của Cố chân nhân, địa vị đặc thù, vả lại Cố chân nhân cũng chấp nhận việc này.
Cho nên Thiên Nguyên Tông cũng đành phải chấp nhận sự thật này.
Nhưng mà dù là như thế, rất nhiều trưởng lão và đệ tử của Thiên Nguyên Tông cũng không chào đón Diệp Huyền.
Cho rằng hẳn chính là một tên cặn bã chính đạo!
....
Diệp sư đệ, vội vội vàng vàng trở lại Lưu Nguyệt Phong như thế, muốn làm chuyện gì a?*
Bỗng nhiên một đạo mỉa mai tiếng cười vang lên.
Mấy thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, hiển nhiên là đã đợi Diệp Huyền rất lâu.
Cầm đầu là một vị nam tử trẻ tuổi lộ vẻ mỉa mai cười lạnh, khí tức cũng có chút thâm hậu.
Giống như Diệp Huyền, tu vi đều là Huyền Đan cảnh nhất trọng.
Người này tên là Ngụy Huyền, cũng là đệ tử nội môn của Thiên Nguyên Tông, có không ít thù hận với Diệp Huyền.
Mà tu vi của những người còn lại cũng đều là Niết Bàn cảnh đỉnh phong, đều là sắc mặt khó coi nhìn qua Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn kỹ người tới, mỉm cười: “Ta tưởng là ai, thì ra là Ngụy sư huynh”
Ngụy Huyền cười lạnh nói: "Ai nguyện ý làm đồng môn với tên cặn bã chính đạo như ngươi?”
Diệp Huyền lại là mặt không đổi sắc, gật đầu nói: “Nếu như Ngụy sư huynh không có việc gì, vậy ta liền đi trước”
Thản nhiên nói: "Tu vi của Diệp sư đệ tiến triển không chậm, không biết có phải là tu luyện ma công gì hay không?”
Diệp Huyền lại cau mày nói: "Ngụy sư huynh, không phải ngươi không muốn cùng ta làm đồng môn sao, vì sao còn muốn gọi ta là sư đệ?”
Ngụy Huyền cứng lại, suýt chút nữa tức đến không thở nối, sắc mặt cũng đỏ lên.
Tên Diệp Huyền này, luôn biết cách nói một câu liền chọc tức người khác gần chết!
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Huyền một cái, cười lạnh nói: "Diệp Huyền, không bằng cùng ta luận bàn một hai, vi huynh cũng sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút.”
Diệp Huyền lại lắc đầu: “Ngụy sư huynh, vẫn là thôi đi”
Ngụy Huyền cười lạnh một tiếng: “Ngươi yên tâm, thủ hạ của ta có chừng mực, sẽ không đánh chết ngươi”
Nhưng mà Diệp Huyền vẫn lắc đầu, rất nghiêm tức nói ra: “Thế nhưng mà ta sợ ta không cẩn thận đánh chết ngươi.”
Thần sắc của hắn cực kì thành khẩn, phẳng phất là thật lòng suy nghĩ cho Ngụy Huyền.
Ngụy Huyền nghe vậy, lập tức giận tím mặt: "Nói khoác không biết ngượng!"
Dứt lời, trong mi tâm hẳn tuôn ra một đạo đao quang, đao quang nổ tung hư không, thiên biến vạn hóa, chém về phía Diệp Huyền!
Đạo đao quang này của hắn chính là một cái Huyền giai pháp bảo.
Chính là sư tôn Thần Phủ cảnh của hắn bắt lấy thiên thạch từ bên trong vực ngoại hư không luyện chế thành, chém sắt như bùn, cực kì kinh khủng!
Nhưng mà thần sắc của Diệp Huyền lại khôngthay đổi, hai tay của hắn chỉ ra, một đạo kiếm quang sắc bén phóng lên tận trời.
Một kiếm ở trước mắt, rất có khí khái quét ngang thiên hạ!
Kiếm quang và kiếm ý lan tràn, ép lui đao quang, còn không đợi Ngụy Huyền nói cái gì.
Diệp Huyền liền đã tiến lên, một chưởng đánh cho hắn thổ huyết, thân thể rơi xuống, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mà Diệp Huyền quay người, ống tay áo vung lên.
Mấy vị Thiên Nguyên đệ tử còn lại chỉ cảm thấy một cỗ cuồng phong ập tới, còn chưa tế ra thần thông, liền bị cường phong chấn cho choáng váng!
Mà lúc này, bên trong hư không bỗng nhiên truyền đến một đạo gầm thét.
Huyền, ngươi dám tự tiện ẩu đả ở tông môn, đi theo ta tới chấp pháp viện, trận thi đấu tông môn này, ngươi cũng không cần tham gia...”
Một vị lão giá mặc hoa bào với khí tức kinh khủng đi ra từ bên trong hư không, trong miệng trách mắng không thôi.
Nhưng mà còn chưa nói xong, liền im bặt dừng lại.
Trước mặt hắn chỉ có Ngụy Huyền đã hôn mê bất tỉnh và mấy vị đệ tứ khác.
Đâu còn có thân ảnh của Diệp Huyền?
Thần sắc của lão giả cực kỳ khó coi, sau một hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Bên trong hư không, Diệp Huyền hóa thành một đạo hồng quang bay về phía Lưu Nguyệt Phong.
Trên mặt còn mang theo một tia cười lạnh.
Tên Ngụy Huyền này thật coi hắn là kẻ ngu sao, trắng trợn khiêu khích ở tông môn như thế, tất nhiên là có âm mưu!
E rằng là có người muốn để cho hẳn vi phạm môn quy trước trận thi đấu.
Không muốn để cho hẳn có thể tham gia thi đấu, từ đó trở thành đệ tử chân truyền!
Cho nên hẳn trực tiếp đánh xỉu đám người Ngụy Huyền, liền trực tiếp rời đi, không để lại bất kì chỗ sơ hở nào.
Những người kia không cách nào đối chất, cũng không dám vu khống hắn.
Bằng không, thật sự coi sư tôn Lưu Nguyệt tiên tử của hắn là ăn chay sao?!
Bất quá trong lòng Diệp Huyền cũng là khẽ thở dài một cái.
Thiên Nguyên Tông này tự xưng là danh môn chính phái, nhưng mà chuyện xấu xa trong tông môn lại không ít.
Môn nhân trưởng lão lục đục với nhau, thật sự là không thống khoái.
Thần sắc của Diệp Huyền ung dung, không khỏi nghĩ đến mấy vị huynh trưởng kết nghĩa kia của hắn.
Mặc dù mấy vị huynh trưởng kết nghĩa kia là ma tu, nhưng mà dám yêu dám hận, làm việc quang minh lỗi lạc, ngược lại là so với Thiên Nguyên Tông càng, thêm sảng khoái.
Bất quá Diệp Huyền chỉ là cảm khái một tiếng mà thôi.
Mặc dù xuất thân của hẳn bình thường, nhưng lại cực kì thông minh.
Ngay cả Cố chân nhân đã từng đánh giá hẳn là người thông minh lanh lợi.
Ở bên trong Thiên Nguyên Tôn có nhiều sự việc “ngươi lừa ta gạt" như vậy, nhưng vẫn chưa từng chịu qua thiệt thòi!
Trước mắt, Diệp Huyền hẳn sinh hoạt ở Thiên Nguyên Tông vẫn có chút hài lòng.
Dù sao nơi này không chỉ có vị sư tôn mỹ nữ có chút coi trọng và yêu thương hắn.
Mà còn có người trong lòng của hắn...
Rồi còn cùng các đồng môn huynh đệ đấu đá với nhau, điều chỉnh cuộc sống của mình.
Cuộc sống này, thật vui a!
Vẻ mặt của Diệp Huyền mim cười, loại cuộc sống hạnh phúc này, hắn là hắn có thể sống hết một đời này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]