Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
“Ta không đồng ý!" Lời vừa nói ra, toàn bộ đại điện lập tức lâm vào trong yên lặng. Tất cả mọi người đều kịch liệt biến sắc, không thể tin nhìn qua Lâm Lang. Ngươi mẹ nó là điên rồi sao! Đây chính là Tố Thần Hầu phủ a! Mà tiếu dung của Hàn Ích cũng biến mất, thần sắc âm trăm xuống. Hắn muốn phục hồi lại quan hệ với Hạ Hầu nhất tộc là không sai. Thậm chí thái độ điệu thấp cũng không phải giả. Nhưng mà dù sao hắn cũng là đế đô Phủ doãn quyền cao chức trọng, quan lớn, cường giả Thần Phủ cảnh! Mặc dù hắn không biết tên Lâm Lang này, nhưng nhìn trang phục và cách ăn mặc của hẳn, cũng biết rõ là đệ tử họ ngoại của Hạ Hầu nhất tộc. Chỉ là một tên đệ tử họ ngoại, cũng dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt hắn? Ngươi không đồng ý? Ngươi tính là cái thứ gì! Cũng dám làm trái ý Tố Thần Hầu phủ? Mà rất nhiều tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc càng là thần sắc phẫn nộ. Những đệ tử trẻ tuổi kia đã sớm nhìn Lâm Lang không vừa mắt, càng là nhao nhao mỉa mai quát mắng: “Ngươi chỉ là một tên đệ tử họ ngoại, cũng dám phát ngôn bừa bãi?" “Thần Hầu Thế tử nguyện ý thu Đại tiểu thư làm thị thiếp, đây là thiên đại vinh quang của Hạ Hầu nhất tộc ta!” “Thần Hầu Thế tử cùng với Đại tiểu thư là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, từ khi nào đến phiên tên họ ngoại như ngươi phản đối?" Mà những vị lão tổ và cao tầng ngày thường còn có chút coi trọng thiên phú của Lâm Lang. Giờ phút này cũng là hận không thể để cho Lâm Lang lập tức chết đi! Nhao nhao quát mảng: “Làm càn! Nơi này không đến phiên ngươi lên tiếng!" “Ngươi muốn rước lấy tai họa cho Hạ Hầu nhất tộc ta sao!" “Còn không mau cút ra ngoài cho ta!” ... Ngay cả Hạ Hầu lão tổ cũng thay đổi sắc mặt. Nói thật, đối với Lâm Lang, Hạ Hầu lão tổ vẫn rất thưởng thức. Mặc dù Lâm Lang chỉ là đệ tử họ ngoại, nhưng mà thiên phú của hãn lại là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Hạ Hầu nhất tộc. Tuổi tác còn nhỏ, tụ vi liền đã tu thành Niết Bàn cảnh ngũ trọng. Loại thiên phú này, đã trên cả yêu nghiệt. Tương lai có khả năng rất cao tu thành Thần Phủ, thậm chí liền Thiên Cung đều có thể nghĩ đến. Chỉ có Hạ Hầu Vân mới có thể so sánh. Trong kế hoạch ban đầu của Hạ Hầu lão tổ, tương lai của Hạ Hầu nhất tộc hắn là đặt ở trên thân Hạ Hầu Vân và Lâm Lang, Nếu như Hạ Hầu Vân và Lâm Lang có thể bình yên trưởng thành. Hạ Hầu nhất tộc nói không chừng còn có một ngày có thể dựng lại cơ đồ! Thậm chí là hắn cũng động tay động chân để cho Hạ Hầu Vân kết duyên với Lâm Lang, để vị thiên kiêu này có tâm tư ở lại Hạ Hầu nhất tộc. Nhưng mà chỉ là vừa rồi. Khi Hạ Hầu lão tổ nghe được Thần Hầu Thế tử có ý định thu Hạ Hầu Vân làm thị thiếp. Liền hoàn toàn ném Lâm Lang ra khỏi đầu óc. Tuy rằng Lâm Lang có thể tính là không tệ, nhưng mà so sánh với vị kia, thì lại cách nhau một trời một vực! Lâm Lang chỉ có hi vọng tu thành Thiên Cung. Mà vị kia lại là Hư Thần đại năng trong tương lai mà thế nhân công nhận, thậm chí là siêu cấp thiên kiêu có cơ hội dòm ngó Huyền Thần cảnh! Căn bản không có khả năng so sánh! Chớ đừng nói chỉ là, vị kia có được lai lịch kinh khủng cỡ nào! Nghĩ tới đây, Hạ Hầu lão tổ liền hừ lạnh một tiếng: "Làm càn!” Mặc dù thọ nguyên của hắn gần hết, sống không được mấy năm, nhưng mà dù sao cũng là cường giả Thần Phủ cảnh đỉnh phong. Tu vi pháp lực vẫn còn. Một tiếng hừ lạnh này, lập tức khiến cho Lâm Lang chỉ cảm thấy một cỗ áp lực kinh khủng giáng lâm. Không khỏi oa một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết. Không dám tin nhìn qua Hạ Hầu lão tổ. Hạ Hầu lão tổ trong ngày thường, thế nhưng là coi trọng hắn nhất, rất thiên vị hắn a! Hạ Hầu lão tổ thản nhiên nói: "Lâm Lang, ngươi có tư cách gì mà không đồng ý. Sự việc của Hạ Hầu nhất tộc ta, từ khi nào do ngươi làm chủ rồi?" Sắc mặt của Lâm Lang đỏ lên, nghe âm thanh quát lớn của đám người, cẳn răng nói: “Thế thì cũng phải xem Đại tiểu thư có nguyện ý hay không!" Lời vừa nói ra, đám người có chút cứng đờ. Đại điện lại lâm vào trầm mặc. Không sai, Đại tiểu thư vẫn chưa nói gì... Những việc mà Hạ Hầu Vân làm cho gia tộc, tất cả mọi người đều biết rõ. Ai cũng không nói ra một câu nào. Bất kể là cao tầng lão tổ, hay là tộc nhân trẻ tuổi, đều nhao nhao nhìn về phía Hạ Hầu Vân. Chỉ gặp vẻ mặt của vị thiếu nữ này không biểu Tình. Phảng phất là nghe được sự việc không có liên quan đến nàng. Nhưng mà nàng khẽ nhếch bờ môi, vẫn là bại lộ nội tâm bất an của thiếu nữ. Khi Hạ Hầu Vân nghe được Thần Hầu Thế tử muốn thu nàng làm thị thiếp. Phản ứng đầu tiên không phải là hưng phấn, cũng. không phải là kinh hãi. Mà là mờ mịt. Phảng phất là năm mơ, tràn đầy vẻ không thể tin. Nàng và Thần Hầu Thế tử vốn không có quen biết, chỉ gặp qua một lần ở Vạn Tượng lâu. Chẳng lẽ nói, Thần Hầu Thế tử liền động tâm từ thời khắc đó? Hạ Hầu Vân không tin. Nếu như các thế gia quý nữ khác biết được Thần Hầu Thế tử muốn thu làm thị thiếp, chỉ sợ đã sớm mừng rỡ như điên đi. Nhưng mà Hạ Hầu Vân lại không có chút cảm giác kích động hưng phấn nào. Nàng cũng không muốn gả vào Tố Thăn Hầu phủ. Nàng và Thần Hầu Thế tử vốn không quen biết, mặc dù Thăn Hầu Thế tử nối danh khắp thiên hạ, là thiên kiều nổi tiếng của Trung Châu. Là bạch mã hoàng tử của tất cả đại thế gia quý. Nhưng mà Hạ Hầu Vân lại không phải là nữ nhân ham muốn phú quý. Chỉ là... Hạ Hầu Vân biết rõ, đây là cái khả năng duy nhất để cho Hạ Hầu nhất tộc tránh được diệt vong Thậm chí là cơ hội để quật khởi lần nữa! Giờ khắc này, trong lòng Hạ Hầu Vân rối như tơ vò. Nàng muốn phục hưng Hạ Hầu nhất tộc. Nhưng lại không muốn gá vào đến Tố Thần Hầu phủ, phụng dưỡng một nam nhân xa lạ làm phu quân. Dù cho nam nhân này là Thần Hầu Thế tử. Nhưng khi Hạ Hầu Vân thấy Hạ Hầu lão tổ. Là nàng thấy vị lão nhân này cả một đời đều đang trái lo phải nghĩ vì Hạ Hầu nhất tộc, mang theo ánh mắt khẩn cầu đó. Nàng mềm lòng. “Ta nguyện ý..." Ha Hầu Vân nghe được bản thân nói ra câu này...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau