Hoằng Lịch?! Ái Tân Giác La Hoằng Lịch?! Cũng chính là hoàng đế Càn Long trong miệng mọi người!
"Ha Ha Ha!"
Cũng không biết là ai, bật cười đầu tiên, ngay sau đó mọi người đều cười vang!
"Ha ha, cười chết tôi mất, cây quạt này bắt chước giả quá đi chứ? Ha ha ha!"
"Đúng vậy, cây quạt mà hoàng đế Càn Long dùng sẽ xuất hiện ở nơi này u?! Ha ha!"
"Loại quạt này, bảo tàng lịch sử thành phố Đông Hải cũng không dám nói có!"
Liễu Chí Viễn ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa chỉ Nhạc Phong vừa nói: "Anh thật hài hước, ha ha ha, có phải anh nghèo đến phát điên rồi hay không, hôm nay là sinh nhật của bà nội, anh tiêu chút tiền không được sao, ha ha ha, anh nói cho tôi biết, cây quạt này anh mua ở đâu vậy? Ha ha ha!"
"Để tôi chỉ anh mua." Nhạc Phong nói nhẹ nhàng.
Đúng là anh muốn đưa thiệp bình an của Vương Hy Chi, nhưng bộ chữ kia, dù sao cũng là đám Ngô Đắc Đạo tặng, món quà này cũng không thể tặng lại, như vậy giống như không tôn trọng mọi người.
Cho nên Nhạc Phong bèn nhờ Trần Thị Thi, để cô ấy chọn quà giúp.
Ai ngờ, Trần Thị Thi lại đưa đến cây quạt này! Cô ấy nói bạn mình, vừa vặn là một nhà sưu tầm trong nước. Cầu xin rất lâu mới đưa được cây quạt này tới đây. Nghe nói cây quạt này, hoàng đế Càn Long đã sử dụng nó suốt một năm, nó còn có một cái tên, gọi là Càn Khôn vô lượng phiến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nguoi-o-re/2171529/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.