“Con gái, con nghĩ kỹ đi, từ lúc con và Nhạc Phong kết hôn, những ánh mắt gièm pha, lại còn cả những nụ cười chế giễu phải chịu, vẫn ít à?" Thẩm Mạn lạnh lùng nói: “Kết hôn ba năm nay, chúng ta cho nó ăn, cho nó mặc. Đến nay nó đi vay tiền, bù vào lỗ hổng năm trăm vạn của công ty, cũng coi như là biết báo ơn. Nhà chúng ta với nó, cũng công bằng rồi. Mẹ giờ chỉ muốn con rời khỏi hắn, rời khỏi cái tên vô dụng này.” 
“Mẹ..." Liễu Huyên cắn chặt môi. 
“Ngoài ra, Từ Hướng Đông đã gọi điện cho mẹ rồi, sinh nhật bà nội nó sẽ đến.” Thẩm Mạn lại nói một lần nữa: “Nó nói rằng đã chuẩn bị một món quà rất đẹp, đến lúc đó chắc chắn bà nội sẽ thích. Nếu như bà cũng thích nó, thì hai đứa ở bên nhau đi.” 
Đang nói chuyện, liền nhìn thấy từ phía xa có một người đàn ông đi đến. Người đàn ông này mặc vest, đi giày da, tay đang kéo một vali hành lý. Đúng là bố của Liễu Huyên rồi, Liễu Văn Sinh. 
Liễu Huyên và Thẩm Mạn chạy lên đón, một nhà ba người bọn họ vừa nói vừa cười rời khỏi sân bay. 
Về đến nhà, Thẩm Mạn nấu một bàn thức ăn ngon. Bình thường chuyện nấu cơm này đều là việc của Nhạc Phong, bà ta đã rất lâu không nấu ăn rồi. 
Trên bàn ăn, Thẩm Mạn hỏi Liễu Văn Sinh cuộc sống ở nước ngoài thế nào. 
Liễu Văn Sinh nói, nước ngoài không có gì thú vị, chỉ là một ngày ba bữa ăn 
khách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nguoi-o-re/2171520/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.