Nghe thấy Triệu Lộ đang mắng Nhạc Phong, Liễu Huyên nhẹ giọng nói: “Tiểu Lộ, đừng nói nữa.”
Hôm qua cuộc họp hàng năm, Liễu Chí Viễn đang khoe khoang âu phục của anh ta thì Nhạc Phong đã đứng ra giúp mình thoát khỏi cục diện xấu hổ ấy.
“Chị Huyên, chị quá mềm lòng rồi. Nếu như em là chị, thì em đã ly hôn với anh ta từ lâu rồi.”
Triệu Lộ lạnh lùng nói: “Chị và anh ta đã kết hôn với nhau lâu như vậy rồi, cũng không xảy ra quan hệ vợ chồng, cả ngày còn phải đối mặt với tên rác rưởi này, sao có thể chịu đựng được chứ!”
“Triệu Lộ!”
Lúc này rốt cuộc Nhạc Phong cũng không nhịn được nữa, tiến lên phía trước, nhìn cô ta chằm chằm.
Không thể không nói, Triệu Lộ lớn lên đúng thật là rất xinh đẹp, lúc này cô ta đang mặc một chiếc váy ngắn qua mông, đôi chân thon dài lộ ra ngoài, không cần nói cũng biết là rất đẹp rồi.
“Công ty vợ tôi đang thiếu năm trăm vạn, sao cô biết là tôi không giúp được
gi?"
Nhạc Phong cười tủm tỉm nhìn cô ta: “Tôi nhớ hình như trước kia cô từng nói, nếu như tôi có thể đưa ra năm trăm vạn thì cô sẽ gọi tôi là ba đúng không?"
“Đúng, tôi đã nói như vậy đấy!”
Triệu Lộ chậm rãi đứng lên: “Có giỏi thì lấy ra được số tiền ấy đi, nếu anh không lấy ra được, thì anh sẽ gọi tôi là mẹ sao?"
“Thật ngại quá!”
Nhạc Phong ngồi đàng hoàng trên ghế, cầm cái bao tải đen bẩn thủi kia lên, đổ đồ vật bên trong ra, ào ào, đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nguoi-o-re/152869/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.