Chương trước
Chương sau
- Oa ha ha, ha ha

Mạc Địa Mạc Nhân phì cười điên dại, tất cả khó chịu bay biến lên trời. Tương phản với hai tên kia, Mạc Nhiên đang vui vẻ lúc này như ve sầu mùa đông. Khuôn mặt đen khịt một mảnh, đen muốn lấy mạng tiểu quỷ.

- Chúc …mừng… ngươi…

Mạc Thiên cố nén lửa giận sục sôi cùng thất vọng rằn từng chữ, khinh bỉ nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên:

- Chúc Mừng Anh, Trả Lời SAI Rồi!

- Cái gì?

Mộ Dung Tiểu Thiên không thể tin được, vặn thanh âm lên 80%

- Lão nói ta trả lời sai? Một cộng một … không … bằng hai sao?

- Hai Cái Đầu Ngươi.

Mạc Thiên không kìm được bùng nổ:

- Trời, đời này sao lại có thằng ngu như thế, vứt một nhúm cừu vào một nhúm cừu chẳng qua cũng là một đống cừu to hơn thế thôi, ngay câu đố móc nhãi ranh còn biết này mà mày cũng đáp sai, tiểu tử mày ngu không để đâu cho hết.

Mộ Dung Tiểu Thiên thấy người ta mở miệng chửi mình, cơn điên mọc lên, cũng chẳng ngẫm lại bản thân, hắn, một tên lăn lộn trên giang hồ từ nhỏ, vào tù 10 năm, ngay cả đố móc là gì cũng không biết, mọi người muốn hắn trả lời gì đây? Vốn không phục khi nghe Mạc Thiên nói mình trả lời sai, lại sẵn cái tính ưa mềm hơn ưa cứng. Làm sao có thể tha thứ cho Mạc Thiên quở trách mình như thế.

- Con mẹ chúng mày thối lắm.

Mộ Dung Tiểu Thiên phát hỏa:

- Theo cách nói của mày tao hỏi, một thằng Mạc Thiên thêm hai thằng Mạc Địa Mạc Nhân là bằng mấy thằng họ Mạc? Chắc là bằng một rồi, bởi ba thằng khốn chúng mày là sinh cùng trứng. Còn cái kia, nhỡ mà một trong hài đàn cừu có chó sói đội lốt cừu như vậy đáp án phải là một đám chó sói chứ, bởi con mẹ cừu bị sói ăn hết rồi.

Mộ Dung Tiểu Thiên nói rồi cười càng cạc:

- Mấy thằng già chửi bố mày ngu, tao gặp ba thằng khốn chúng mày mới là ngớ ngẩn lớn nhất trên đời, từ lúc bố mày vừa vào cửa liền phát hiện ba thằng già kia đã không bình thường, đúng là thiểu năng bẩm sinh.

- Tao cũng kì quái ba cái loại như chúng bây làm sao có thể làm nghề chuyển chức?

Cả ba người họ Mạc đều không chịu được. Mạc Địa Mạc Nhân tốt một chút dù sao cũng mong Tiểu Thiên chuyển chức thất bại, tuy mấy câu của Tiểu Thiên làm bọn hắn căm tức nhưng cũng tha thứ được. Còn Mạc Thiên đã không thể nhịn được nữa, không tính đến hi vọng tan biến lại còn bị Mộ Dung Tiểu Thiên chế nhạo, giận điên vọt đến trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên:

- Không ngờ mày còn cãi chầy cãi cối, đã vênh váo kiêu ngạo như vậy thì BIẾN VỀ TN THỦ THÔN MÀ LUYỆN LẠI CẤP 10 ĐI!

Mạc Thiên nói xong hùng hục đá vào mông Mộ Dung Tiểu Thiên.

Mộ Dung Tiểu Thiên muốn cãi tiếp bỗng trước mặt tối đen, chỉ cảm thấy thân thể bay bay nhẹ nhàng, tiếp đó ánh sáng bùng lên, toàn thân đã bay về truyền tống trận của Tân Thủ Thôn 110. Không đợi hắn kịp hiểu ra điều gì, cánh cửa đã phát ra một tiếng “Ba”, theo đúng tư thế Bình Sa Lạc Nhạn nằm hít đất bên ngoài khu truyền tống trận.

- Thiên ca, anh làm gì ở đây?

Tâm thần của Mộ Dung Tiểu Thiên còn chưa khôi phục thì nghe được giọng nói của Phiêu Tuyết. Ngẩng đầu lên thấy cách hắn không xa có đến vài trăm người.

- Ngất thôi, chơi nhau à!

Mộ Dung Tiểu Thiên thầm kêu khổ nhưng mặt ngoài vẫn làm ra vẻ thong dong nói:

- A, anh vừa thử sử dụng thú bay một chút, không ngờ lúc hạ xuống đất lại mất khống chế.

- Sao còn nằm úp ra đó, thôi để em giúp anh.

Vô Phong cười nói đi tới, phía sau cũng có rất nhiều người cười mỉm.

- Quên đi, dù sao anh cũng log out.

Mộ Dung Tiểu Thiên chán nản. Trong lòng lại mắng to [ Vận Mệnh ] vì quái gì lại không có khu vực an toàn, nói cách khác bọn Vô Phong cũng không cần gọi mấy trăm người đến chỗ này, bản thân mình cũng sẽ không xấu mặt.

- A, anh chuyển chức rồi? Vô Phong hoài nghi, hình như cũng chưa nghe thấy thông báo của hệ thống, người đầu tiên chuyển chức chắc phải có thông báo chứ.

- Đừng nói nữa, thất bại rồi, bị đánh về level 9.

Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực trả lời, tiếp đó chuyển đề tài hỏi:

- Tên Cảnh Sát cùng Triệu Hoán Sư bao giờ lên cấp 10? Một đống người ôm Huyết Lang Vương ở đây cũng thật vất vả.

- Sớm thôi, nhiều nhất là một tiếng nữa.

Vô Phong bình tĩnh không có chút nóng nảy nào:

- Hiếm khi được thư thả như vậy, cùng anh em Niệm Thiên trò chuyện cũng rất tốt.

Mộ Dung Tiểu Thiên muốn nói cái gì nữa thì bị hệ thống thanh âm chen ngang.

- Hệ thống thông báo, người chơi có tên Tuyệt Phong là người đầu tiên chuyển chức tiến vào lĩnh vực cơ sở, [ Vận mệnh ] – Con Đường Dong Binh đã mở, [ Vận Mệnh ] tiến vào thời đại Lính Đánh Thuê.

- Lưu danh thiên cổ, Bất Bại Tuyệt Phong. Ta biết ngươi không cô đơn, chúng ta cùng võng du.

Vô Phong tươi cười dõi theo phương xa.

- Ta nghỉ đây.

Mộ Dung Tiểu Thiên giống như mất đi cái gì thẫn thờ. Không chờ Vô Phong kịp phản ứng thân ảnh hắn mờ nhạt dần rồi biến mất…

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.