Ổ Hồng Huyết Lang. 
Ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ miệng động, cỏ dại mọc đầy làm cho lối vào càng bí hiểm. Những giọt nước long lanh đọng lại trên cành lá, khắp nơi một mảnh xanh um tươi tốt. 
Huyết Lang đã biến mất. Xung quanh không có đồ vật gì dùng được, vách động trong cùng có thể thấy được vết tích do Mộ Dung Tiểu Thiên lưu lại. Bao phủ mặt đất là tầng cỏ mượt mà. 
Bạch Vân vui thích nhìn lên đỉnh huyệt động. 
- Tiểu Thiên ca ca, hạt châu kia thật đẹp. 
Mộ Dung Tiểu Thiên tìm kiếm xung quanh nhưng không thu hoạch được gì. Cuối cùng nhìn sang viên dạ minh châu trên đỉnh đầu. 
- Bạch Vân có cách nào lấy nó xuống không? 
- Tiểu Thiên ca ca, em thấy khó lắm, rất cao nữa. 
- Thật không có cách nào sao? 
- Thực ra thì có nhưng mà mất sức cùng thời gian lắm. 
- Cách nào? 
Mộ Dung Tiểu Thiên mắt sáng lên. 
- Rất đơn giản, chúng ta chặt cây làm thang. Nhưng làm thế rất vất vả. 
- Vất vả cũng làm, thứ kia có thể bán vài trăm kim tế đó chứ. 
Mộ Dung Tiểu Thiên cười khà khà. 
- Trước kia anh vì mấy kim tệ mà liều mạng đào quặng đó. 
Bạch Vân mím miệng cười: 
- Anh thật là! Người gì mà gan lỳ, nhưng làm người cũng phải lên như thế, không bỏ cuộc trước khó khăn, không bao giờ chịu thua. 
- Em đừng có tâng bốc nữa, anh sẽ sướng chết mất. Em chờ anh nhá, anh đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-ten-trom/2313068/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.