- Cho ta xin lỗi. 
Trên mặt Tiểu Thiên mất đi một phần hoang dã hơn một phần trầm ổn. 
Mộ Dung Tiểu Thiên cũng hiểu ra. Sinh mệnh trong [ Vận Mệnh ] cũng đáng để coi trọng. Từ trước đến giờ hắn không cho là như vậy nhưng hiện tại, thì khác! 
- Ta không biết ta có thể oai phong như Đoàn Phong Vân hay không, nhưng có thể cam đoan, ta sẽ bảo vệ tính mạng của cậu như bảo vệ chính mình. 
Mộ Dung Tiểu Thiên xem xét kỹ lưỡng vết thương trên thân gã lùn: 
- Nếu cậu có thể đi thì hãy đứng lên, còn không thì ta sẽ cõng. 
- Không cần đâu, chủ công. 
Gã lùn rõ ràng đang kích động. 
Mộ Dung Tiểu Thiên cười thản nhiên, hai người cùng đi xuống núi. 
- Écc! 
Tiếng kêu như lợn trọc tiết của gã lùn vang dội: 
- Chủ công, sao anh lại đặt tên cho ta là Võ Đại, tên yếu đuối Võ Đại Lang bán bánh sao so được với ta? 
(Chú thích: Võ Đại Lang, nhân vật trong Thủy Hử cùng Kim Bình Mai, cả hai truyện gã đều này lùn tịt, bán bánh, người rất yếu đuối hay bị bắt nạt, bị “cắm sừng” và chết trong tay cô vợ) 
Mộ Dung Tiểu Thiên cười quái dị… … 
- ----o0o----- 
Trời trong mây tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống rặng núi xanh giống như dùng thứ nước sơn mặc lục để gột rửa vậy. Sương trắng uyển chuyển vờn quanh đỉnh núi dưới ánh sáng bẩy màu thế giới này càng thêm tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Một sự bắt đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-ten-trom/2313056/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.