Chương trước
Chương sau
Rời khỏi tập đoàn Niệm Thiên đi tới nhà Mộ Dung Tiểu Thiên, đi tới trước cửa điên cuồng phá cửa.

"Ngươi không thể có chút ôn nhu sao, làm gì phải hao phí khí lực lớn như vậy?" cửa mở ra, Bạch Vũ vẻ mặt khó chịu nhìn Vô Phong trước cửa.

"Hắc hắc, thật ngại, ta tìm Mộ Dung Tiểu Thiên, " Vô Phong xấu hổ cười cười.

"Nói cái gì? Ngươi nói gia hỏa cùng ở chung với ta kêu là Mộ Dung Tiểu Thiên?" Bạch Vũ mặt một lần biến thành âm trầm bất định.

"Như thế nào? Cùng với người ở chung còn không biết người ta tên gọi cái gì?" Vô Phong ác ý hắc hắc cười.

Bạch Vũ đỏ mặt lên, biết mình nói sai, mày liễu trừng mắt muốn phát tác, đột biến sắc, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Nga, như vậy vị đại ca kia có thể hay không nói cho ta biết, Mộ Dung Tiểu Thiên có phải hay không chơi trò chơi 《 vận mệnh 》, ở trong trò chơi phải hay không kêu là Ta Là Một Kẻ Trộm?"

"Người cùng với ngươi mỗi ngày ở cùng chỗ, ngươi chẳng lẽ không biết?"

"Thứ nhất, ta cho tới bây giờ chưa đi đến phòng của hắn, thứ hai, gia hỏa kia suốt ngày ở trong phòng rất ít lộ diện." Bạch Vũ đối với Vô Phong cười cười, ngữ khí mạnh mẽ biến đổi: "Gia hỏa kia không có nhà."

"Ầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Vô Phong sửng sốt, "Dựa vào, làm cái gì dữ vậy a, lão tử cũng không phải tìm ngươi." Ầm Ầm Ầm điên cuồng đập lên cửa.

"Lách cách, " cửa lại mở ra, Bạch Vũ sửng sốt nhìn Vô Phong cười cười cổ quái: "Đập đi, dùng sức đập, đây là cửa phòng trộm mới nhất làm bằng hợp kim, đập xong đừng quên gọi 120 kêu xe cứu thương."

"Ầm ", một tiếng mạnh mẽ, cửa lại bị đóng lại.

Vô Phong há mồm một câu cũng nói không nên lời, cười khổ lắc đầu, hoàn toàn không nói gì, thật sự là không rõ ràng lắm, mình tại sao đắc tội cô bé kia.

"Ai, nữ nhân a! Khó có thể cân nhắc cảm tình." Vô Phong thở dài một tiếng, xoay người rời đi...

Mộ Dung Tiểu Thiên làm nghiêng trời lật đất, cấp bậc tự nhiên mơ hồ, một lần tăng tới 20 cấp xếp hạng thứ hai, nhìn lại hỗn độn giới chỉ tự nhiên có gấp đôi trang bị, lông mày dãn ra cười mỉm.

"Kẻ trộm tiểu huynh đệ, quái ở Hạp Cốc đã thanh lý xong, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, ngươi có thể yên tâm đi qua." Lạp Nhĩ cười vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Tiểu Thiên.

"Đa tạ các vị đại ca, chờ thời điểm ta trở lại nhất định đi vấn an các vị." Mộ Dung Tiểu Thiên thật đúng là đánh đúng tâm lý bọn họ.

"Huynh đệ, nơi cực hàn không đơn giản,nhất định phải cẩn thận."

Đám người Lạp Nhĩ cùng Mộ Dung Tiểu Thiên lên tiếng chúc bảo trọng, nhanh chóng rời đi.

Nhìn thân ảnh đám người Lạp Nhĩ biến mất ở trước mắt, Mộ Dung Tiểu Thiên mới lấy hùng tâm tráng chí hướng lối ra Hạp Cốc đi tới.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hệ thống thông báo khoang dưỡng sinh phát sinh dị biến, không ngờ bị cưỡng chế logout.

"Dựa vào, " Mộ Dung Tiểu Thiên thầm mắng một tiếng, đang chuẩn bị nhìn xem phía ngoài Hạp Cốc, như thế nào lại thành tình huống này? Còn chưa mở to mắt, tự nhiên cảm giác một cái gì đó mềm mềm ở trên người mình, còn hơi động đậy, Mộ Dung Tiểu Thiên kinh hãi thiếu chút nữa kêu sợ hãi thành tiếng, nhanh chóng mở to mắt.

"Bạch Vũ, ngươi tiến vào khoang dưỡng sinh của ta, bò tới trên người của ta làm cái gì?" Mộ Dung Tiểu Thiên kinh ngạc lên tiếng.

"Yên tâm, không phải là cưỡng gian ngươi, " Bạch Vũ cổ quái nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, bỏ lại một câu tàn nhẫn nói: "Ta thật muốn bóp chết ngươi." Sau đó chui ra khỏi khoang dưỡng sinh.

"Xem ra, về sau tật xấu không khóa cửa này phải sửa một lần, nếu không lúc chết cũng không biết tại sao." Mộ Dung Tiểu Thiên cảm khái đi ra khỏi khoang dưỡng sinh, bị Bạch Vũ làm như vậy, cũng không còn hứng thú vào trò chơi, huống chi thời gian login cũng rất dài, từ trong hưng phấn tỉnh táo lại, mới cảm giác có chút đói bụng.

Mộ Dung Tiểu Thiên ra khỏi phòng, không nói hai lời liền chui vào nhà bếp.

"Thực xin lỗi, đại ca, ngươi đợi một chút, chờ ta làm đồ ăn trước,sau đó tới ngươi." Bạch Vũ vô thanh vô tức chạy vào phòng bếp, ngăn cản Mộ Dung Tiểu Thiên.

"Dường như là ta vào trước mà, " vốn cũng không sao cả, huống chi đối phương là một tiểu nữ sinh, đáng lẽ phải nhường cho nàng, nhưng lúc này hắn cảm giác rất đói bụng.

"Nhưng nhà bếp mỗi ngày đều là ta lau dọn, ta đương nhiên là có quyền ưu tiên, " Bạch Vũ ánh mắt trừng lên, ngửa đầu, cằm sắp chạm tới lồng ngực Mộ Dung Tiểu Thiên.

"Hảo hảo hảo, ta sợ ngươi còn không được sao?" Mộ Dung Tiểu Thiên thật sự là chịu không nổi ánh mắt Bạch Vũ, nhất là trên người Bạch Vũ tản mát ra hơi thở thanh xuân. Xoay người đi ra nhà bếp.

"Khanh khách, " Bạch Vũ phát ra tiếng cười thắng lợi.

Mộ Dung Tiểu Thiên ngồi ở phòng khách nhàm chán nhìn TV, đổi kênh tới lui, cảm thấy vô vị, thật sự là không hề hứng thú với TV.

Nửa giờ trôi qua, tại phòng ăn truyền đến tiếng nấu ăn của Bạch Vũ đinh đinh đang đang cùng với tiếng ca hát vui vẻ.

"Có cần phải lâu như vậy không?, " Mộ Dung Tiểu Thiên bụng đã bắt đầu kêu.

Bốn mươi phút trôi qua, Bạch Vũ vẫn chưa xong, một giờ trôi qua, Bạch Vũ vẫn không đi ra. Mộ Dung Tiểu Thiên rốt cục nhịn không được, vọt vào phòng bếp.

"Ngươi làm gì! Mở tiệc a!" Nhìn phòng ăn, Bạch Vũ bày ra, một đống lớn đồ ăn, Mộ Dung Tiểu Thiên kêu lên.

"Học xào rau, không thể sao!" Bạch Vũ liếc nhìn.

"Đại tiểu thư, như vậy trước hết để cho ta nấu chút nước sôi không thể sao, ta chỉ cần năm phút đồng hồ a!"

"Không thể, " bạch vũ một tay chống nạnh, một tay cầm dao thái rau, khẩu khí kiên quyết, không hề thương lượng đường sống.

"Ta hoàn toàn bị ngươi đánh bại, " Mộ Dung Tiểu Thiên hết chỗ nói rồi, nữ nhân này quái lạ, quá khó khăn, hay quên đi đi ra ngoài ăn.

Mộ Dung Tiểu Thiên mặc áo khoác, ra khỏi nhà,mặt trời đã ngã về tây, phơ phất gió lạnh trước mặt thổi tới, nặng nề trong lòng cũng hơi tiêu tán. Ven đường bắt đầu nảy mầm xuân.

Trong lúc không để ý, Mộ Dung Tiểu Thiên phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái, người đi đường như thế nào đều quay đầu lại nhìn mình thỉnh thoảng phát ra cười khẽ.

"Dựa vào, ta không mặc quần áo sao?" Mộ Dung Tiểu Thiên bất mãn phát ra cảm khái, cũng không quá để ý, tiêu sái bước nhanh vào một quán ăn nhỏ ven đường.

"Ha ha ha, " trong quán mọi người nhìn hắn cười rộ lên.

Mộ Dung Tiểu Thiên cảm giác không được bình thường, chạy nhanh tới ông chủ quán mượn mặt gương, nhìn vào gương, thiếu chút nữa hôn mê,trên hai mắt của mình bị mực nước vẽ hai cái vòng thật to như mắt gấu mèo.

"Bạch Vũ, " Mộ Dung Tiểu Thiên phẫn nộ hô to một tiếng...

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.