Mộ Dung Tiểu Thiên đi theo Đồng Chuy chui xuống thông đạo dưới nền đất, tình huống bên trong làm Mộ Dung Tiểu Thiên chấn động, thông đạo bốn phương thông suốt, vách tường thông đạo cùng đá cẩm thạch bóng loáng giống nhau,cách bốn năm thước trên vách tường đều được khảm một viên Dạ Minh Châu lớn.
"Đồng Chuy đại thúc, địa huyệt ải nhân các ngươi thật đúng là có tiền a, " Mộ Dung Tiểu Thiên tự đáy lòng phát ra cảm khái.
"Đừng xem thường địa huyệt bộ tộc chúng ta nhiều năm sinh hoạt trong lòng đất, chúng ta là phi thường cần kiệm." Đồng Chuy vô cùng tự hào.
Khi nói chuyện, Đồng Chuy mang theo Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào một cung điện thật lớn, bên trong xa hoa đủ để Mộ Dung Tiểu Thiên sợ ngây người, vương tọa hoàng kim, bình phong đá cẩm thạch, bức tranh điêu,bốn cây cột long phượng. Bích hoạ tao nhã phong cách cổ xưa. Đem phủ đệ của các vương hầu cổ đại trong điện ảnh ra so cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đã cứu toàn tộc chúng ta, ta không thể không báo đáp, chúng ta đem bất truyền chi mật của địa huyệt tộc, 《 Thạch Sa Thuật 》 tặng cho ngươi!" Trong lúc Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩn ngơ xem xét chung qhanh, Đồng Chuy không biết từ nơi nào lấy ra một kỹ năng thư đưa tới trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận, thấy hạn chế chức nghiệp đúng là thổ hệ ma pháp của mình, không khỏi vui mừng quá đỗi, đồng thời lại suy nghĩ, chắc là chính mình vô tình trong lúc đó hoàn thành nhiệm vụ ẩn dấu.
"Tiểu huynh đệ mời ngồi, " Đồng Chuy ngồi ở vương tọa hoàng kim phía trên, duỗi tay chỉa chỉa ghế dựa bên người ý bảo Mộ Dung Tiểu Thiên ngồi xuống.
"Nhìn không ra được, ngươi thật đúng là có tiền a!" Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng suy nghĩ
"Tiểu huynh đệ, ngươi đến nơi cực hàn này không biết là vì cái gì! Nơi này không phải nơi thái bình a!"
"Không nói gạt ngươi, ta là vì lông chim Tuyết Thần điêu mà đến, nhưng hiện tại đừng nói bóng dáng Tuyết Thần điêu, biển tuyết mênh mông bát ngát, ta thậm chí không biết nên chạy đi đâu." Mộ Dung Tiểu Thiên than khổ liên tục, chính mình đi cũng đã nhiều ngày, nhưng vẫn là không có đầu mối, nội tâm một mảng mờ mịt.
Đồng Chuy biểu tình biến ảo bất định, nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, không nói câu nào, vẻ mặt nặng nề. Điều này làm cho Mộ Dung Tiểu Thiên sinh ra hoài nghi, giật mình, không khỏi mở miệng nói: Đồng Chuy đại thúc, xem tình hình chuyện tình Tuyết Thần điêu đại thúc nhất định biết, có thể cho biết một phần, Mộ Dung Tiểu Thiên nhất định vô cùng cảm kích."
"Ai, ta xem tiểu huynh đệ lần này là đến không, lông chim Tuyết Thần điêu? Vật kia chỉ có đến sào huyệt Tuyết Thần điêu mới có thể lấy,nhưng cùng với lên núi đao cũng không có gì khác, 8 cấp tiên thú, căn bản không phải ta và ngươi có thể đối phó."
"Không quản có làm được không, đại thúc nếu không ngại nói cho ta biết Tuyết Thần điêu ngụ ở chỗ nào a! Tốt xấu đều đã tới đây, liền bóng dáng Tuyết Thần điêu đều nhìn không thấy, đi trở về cũng dọa người a!" Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng quyết tâm, vô luận như thế nào phải đi một lần, cho dù là chết trở về, phải sờ sờ mông của Tuyết Thần điêu.
"Kỳ thật, ngươi đã ở tại lĩnh vực thần điêu." Đồng Chuy đại thúc thấy khuyên không được Mộ Dung Tiểu Thiên đành phải lắc đầu than nhẹ.
"Lĩnh vực thần điêu? Nhưng như thế nào không thấy được bóng dáng Tuyết Thần điêu?" Mộ Dung Tiểu Thiên thật sự buồn bực.
"Lĩnh vực thần điêu, phía trên ngọn núi."
"Cái gì? Núi kia không có đến một chỗ đặt tay, không thể trèo lên được?" Cái này Mộ Dung Tiểu Thiên thật là buồn bực, không lời nào để nói.
"Kỳ thật tiểu huynh đệ hẳn là có thể suy nghĩ đến, địa phương phạm vi vài chục dặm này vì cái gì không có bất cứ dấu hiệu của ma thú nào? Bởi vì đây là địa bàn Tuyết Thần Điêu, ngoài hắn ra không có ma thú nào dám sống ở đây, nếu ngươi đi về phía trước hơn mười dặm đường, nơi đó còn có các loại ma thú lui tới."
"Thì ra là thế, " Mộ Dung Tiểu Thiên bừng tỉnh, đồng thời cau mày lâm vào trầm tư. Cứ như vậy buông tha sao? Thật không cam lòng, nhưng ngọn núi cao ngất trong mây kia không thể vượt qua, nếu như có thể đi lên, thừa dịp Tuyết Thần điêu đi ra ngoài, đến tổ nó lấy hai cây lông chim cũng không phải là không có khả năng, đó cũng là nguyên nhân Mộ Dung Tiểu Thiên lúc trước nhận nhiệm vụ này.
"Như thế nào, tiểu huynh đệ vẫn không bỏ cuộc?" Đồng Chuy có điểm không thể tin được.
"Bỏ cuộc? Ta Mộ Dung Tiểu Thiên trong tự điển cho tới bây giờ vốn không có hai chữ này, ta chính là người, không đụng vách tường không quay đầu lại, không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định." Mộ Dung Tiểu Thiên tự giễu cười cười.
"Tiểu huynh đệ thật sự nhất định phải lên ngọn núi trên kia?" Đồng Chuy ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Tiểu Thiên nháy mắt không nháy mắt, thanh âm trở nên dị thường trầm trọng, biểu tình thập phần nghiêm túc, làm như là quyết định trọng đại.
"Chỉ cần có biện pháp, ta nhất định phải đi lên, chính là cho dù chết ở trên, ta cũng cam tâm." Mộ Dung Tiểu Thiên thái độ kiên quyết.
"Nếu muốn đi lên cũng không phải là việc khó."
"Ngươi có biện pháp?" Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Đồng Chuy, quả thực không thể tin được lổ tai của mình.
"Ngươi cũng không suy nghĩ, phương thức sinh tồn địa huyệt bộ tộc chúng ta là cái gì." Đồng Chuy mặt lộ vẻ đắc ý, vẻ mặt tự hào.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhãn tình sáng lên, nháy mắt hiểu được ý tứ Đồng Chuy, chỉ cần từ dưới chân núi đào một cái hang lên nhất định có thể lên tới đỉnh núi. Ý tưởng này nhìn thì có vẻ thập phần hoang đường, ngẫm lại dường như không phải không thể. Công việc này nếu mà đối với Ải Nhân Tộc mà nói, vậy hoàn toàn bất đồng. Địa huyệt bộ tộc, đây chính là đệ nhất cao thủ đào đường hầm.
"Cần bao nhiêu thời gian?" Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi.
"Năm ngày vậy là đủ rồi."
"Đa tạ, nếu sau này Mộ Dung Tiểu Thiên ta có tác dụng gì cho địa huyệt bộ tộc địa phương, Mộ Dung Tiểu Thiên nhất định vượt lửa quá sông, muôn lần chết không chối từ." Mộ Dung Tiểu Thiên hứa hẹn, phát ra từ nội tâm, quyết không mang chút do dự.
"Tiểu huynh đệ khách khí, " Đồng Chuy lộ ra nụ cười chân thành, hắn cảm nhận được chân tâm của Mộ Dung Tiểu Thiên.
"Ta đây phải đi an bài nhân thủ bắt đầu khởi công,từ bên dưới thế giới của ta, đào trực tiếp một đường hầm lên đến đỉnh núi, " Đồng Chuy đứng lên, sau đó lại nói tiếp: "Tiểu huynh đệ, ngươi là bằng hữu chân thành nhất địa huyệt tộc chúng ta, mấy ngày nay ta không quản ngươi, rãnh rỗi nhàm chán ngươi có thể tùy tiện dạo chơi, mười dặm bên ngoài biển tuyết, ta nghĩ người không nên đi vòng vo, ma thú nơi đó không phải ngươi có thể đối phó." Đồng Chuy nói xong không đợi Mộ Dung Tiểu Thiên đáp lời, bỏ lại Mộ Dung Tiểu Thiên liền ly khai cung điện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]