Diệp Cô Thành sắc mặt tốt hơn, hắn nhận ra Mộ Dung Tiểu Thiên và Bạch Vân đều rất thiện ý, không có chút ý tứ giễu cợt hắn..
"Lạ thật, sao lúc ấy ngươi lại không vào bên trong màn sương mù? " Bạch Vân nhớ tới trong sơn cốc Lang Vương.
"Không phải ta không nghĩ tới chuyện đó, mà tại ta lúc đó không dám đi vào, sợ bên kia sương mù có điều cổ quái, " mặt Diệp Cô Thành lại đỏ lên: "Hắc hắc, hơn nữa, ta từ nhỏ đã thích leo trèo, leo cây đối với ta là việc nhẹ nhàng, cho nên lúc ấy ta liền chọn trèo lên cây."
"Huynh đệ, ngươi thật thẳng thắn, " Mộ Dung Tiểu Thiên thân mật vỗ bả vai của đối phương: "Đúng rồi, Diệp huynh, ở Hư Ảo Sơn có quái thú gì không?"
"Chuyện này ta cũng không biết, " Diệp Cô Thành nhớ lại nói: "Lúc ấy ta tại chân núi lụm được một thân trang bị này, đang suy nghĩ có nên lên núi không, nhưng nghe được tiếng kêu của ma thú trên núi truyền xuống, ta không dám đi lên."
"à, ra là vậy!" Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu, sau đó lại chân thành nói với Diệp Cô Thành: "Đa tạ Diệp huynh đem bí mật này nói cho ta biết, lời khách sáo ta nghĩ không cần phải nói, nếu Diệp huynh sau này cần hỗ trợ, cứ việc đến Phượng Hoàng Thành tìm ta, ta nhất định sẽ không thoái thác."
"Đại ca đối xử với tiểu đệ như vậy, là vinh hạnh của tiểu đệ, " Diệp Cô Thành trên mặt lộ ra cảm kích: "Khi tiểu đệ có thể dựa vào chính mình mà lấy được sự tôn trọng của người khác, tiểu đệ nhất định sẽ đi tìm đại ca."
Diệp Cô Thành nói xong, đứng lên hướng Mộ Dung Tiểu Thiên chắp tay nói: "Tiểu đệ cũng không tiếp tục quấy rầy hai người uống rượu nữa, hẹn gặp lại ở Phượng Hoàng Thành."
"Diệp huynh đi thong thả, " Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân cũng đều đứng lên vẫy tay chào Diệp Cô Thành.
Đối với người thẳng thắn thành khẩn, đáng để tôn trọng!
"Thế nào? Chúng ta còn không mau đi xem thử? Không chừng có thể phát hiện điều bất ngờ." Mộ Dung Tiểu Thiên khẽ mỉm cười, ôn nhu nhìn Bạch Vân.
"Tốt, chúng ta đi tìm hai cái mũ tre mang thử, " Bạch Vân hưng phấn vỗ hai bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt đỏ hồng càng tăng thêm vẻ kiều mị của nàng.
"Chúng ta đi, " Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu, nhìn chủ quán rượu nói: "Chủ quán, tính tiền..."
Ra khỏi 110 tân thủ thôn, Mộ Dung Tiểu Thiên cùng với Bạch Vân liền hướng phía Nam đi đến, hiện tại cấp bậc của bọn họ đã chuyển chức hai lần, quái mười bảy mười tám cấp chung quanh tân thủ thôn đương nhiên không đủ lọt vào mắt bọn họ.
Đây đã là lần thứ 2 mà Mộ Dung Tiểu Thiên tới vùng đất sương mù, đương nhiên là quen thuộc, chỉ trong chớp mắt hai người đã tới bên ngoài vùng đất sương mù.
"Diệp huynh nói là ở chân núi phía tây đúng không?" Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi.
Mộ Dung Tiểu Thiên kéo tay Bạch Vân, dọc theo phía tây sương mù đi tới, sau một hồi đã thấy chân núi.
"Thật sự có một cây rất lớn a!" Bạch Vân vui mừng.
Cây đại thụ này to khoảng năm sáu người ôm, cao khoảng 60 thước, so sánh với cây cối xung quanh thì đúng là một cây đại thụ khổng lồ, cành bên trên cách gốc cây khoảng 6 thước, xòe ra hai bên um tùm rậm rạm hướng thẳng lên ngọn cây, chỉ cần có thể trèo lên cành cây kia, dựa vào sự rậm rạp của các cành cây rất dễ dàng leo lên tới ngọn.
"Thật muốn biết, khoảng cách 9 thước cao này, Diệp huynh là dùng cách gì để trèo lên, " Mộ Dung Tiểu Thiên ngẫm lại không thể không bội phục Diệp Cô Thành, khoảng cách cao như vậy, lại là cây đại thụ mấy người ôm mới hết, muốn trèo lên cành cây cao 9 thước này thật không phải chuyện dễ dàng.
"Bạch Vân, em trèo lên vai anh, anh đỡ cho em lên trước, " Mộ Dung Tiểu Thiên nói với Bạch Vân.
"Anh lên trước đi, anh lên rồi hãy kéo em lên, " Bạch Vân lùi về phía sau, khuôn mặt bỗng ửng đỏ.
"Như vậy rất phiền toái, anh trước tiên đỡ em lên, sau đó bản thân sẽ tự nhảy lên." Mộ Dung Tiểu Thiên kéo Bạch Vân, ý bảo Bạch Vân đứng lên vai mình.
"Anh cứ lên trước đi, " Bạch Vân trên mặt đỏ hơn.
"Nhanh lên nào, em làm gì vậy, " Mộ Dung Tiểu Thiên tay bám vào cây đại thụ, ngồi chồm hổm một lúc lâu vẫn không thấy Bạch Vân dẫm lên vai mình, không khỏi lại đứng lên hỏi.
"Người ta đang mặc váy! Anh thật là một đầu gỗ, " Bạch Vân mặt đã đỏ hồng lan tới cổ, hung hăng trợn mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên.
"Nga, " Mộ Dung Tiểu Thiên lúc này mới nhận ra, không khỏi nhức đầu, bất quá, chớp mắt một cái, hắn lại cười hắc hắc nói: "Ai nha, em cũng thật là, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ thấy, em cần gì phải so đo nhiều như vậy!"
"Chán ghét, đúng là miệng xấu xa không thể nói lời tử tế mà, còn nói lung tung nữa xem em làm sao trừng phạt anh." Bạch Vân xấu hổ đuổi theo Mộ Dung Tiểu Thiên đánh.
"Được được, anh sai lầm rồi, còn không được sao, " Mộ Dung Tiểu Thiên một bên xin khoan dung, một bên trong lòng âm thầm đắc ý: "Nữ nhân này cũng thật sự là kỳ quái, càng thích, lại càng nói chán ghét."
"Anh đây lên trước, sau đó sẽ kéo em lên, " thấy Bạch Vân ngừng tay, Mộ Dung Tiểu Thiên lui ra phía sau hai bước, mạnh mẽ chạy tới trước, hai chân liền đạp liên tục lên thân cây, ‘ xoẹt, xoẹt, xoẹt’ vài cái đã đi lên rất cao, tiếp theo tay vươn ra bắt được nhánh cây, sau đó dụng lực nhảy lộn vòng một cái đã đứng lên cành cây phía trên.
Mị ảnh phiêu di cao cấp, đối với độ cao như vậy còn chưa làm khó được hắn.
"Đưa tay cho anh, anh kéo em lên, " Mộ Dung Tiểu Thiên hai chân kẹp thật chặt nhánh cây, đưa tay hướng xuống mặt đất, cách mặt đất chỉ khoảng 3 thước mấy, vừa vặn có thể bắt lấy tay Bạch Vân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]