Sáng sớm, Thiên Tuyết đã đứng trước một chiếc xe ngựa không xa hoa cũng không nghèo nàn, ngáp đi ngáp lại vài cái, tinh thần uể oải trái ngược với thần thái sáng láng hôm qua.
( Sau cánh gà :
Thiên Tuyết *ngáp dài ngáp ngắn* : Oáp...oáp....chẹp chẹp....
Mèo : Cắt cắt, không được, không được, nữ chính, mong hãy nghiêm túc.
Thiên Tuyết : Nghiêm túc cái rắm, bà đây đang buồn ngủ mà dám kêu dậy, thích xuống dưới kia uống canh Mạnh Bà không hả ?
Mèo : Hức..ơ...hức, ta chỉ là muốn tốt...
Thiên Tuyết *tức giận rống to* : Tốt tốt em gái ngươi, tránh ra, đi làm việc của ngươi đi.
Mèo *quay đi tìm người hỗ trợ* : Có ai...?!
Dương Nhất Sinh, Bạch Thiên Vân và Ngôn Tử Mặc đang ăn bánh mì ngon lành, cuối cùng Bạch Thiên Vân nhịn không đc kêu lên : "Tự ngươi lo liệu đi, chúng ta còn phải ăn sáng."
Mèo *hát cải lương* : đời ta thật tối tăm...í ì i....phụt !
Pí po pí po..xe cấp cứu đến đây....
Dương Nhất Sinh bị giao nhiệm vụ kéo rèm, kéo rèm...)
Quay lại hiện tại, ước muốn hiện giờ của Thiên Tuyết lúc này chỉ có một từ : NGỦ. Nàng ngáp vài lần rồi dùng ánh mắt mịt mù vừa mới thức dậy xen chút tức giận nhìn hai vị sư phụ và xú tiểu tử (Ngôn Tử Mặc ) trước mặt :
- Sư phụ, sao người lại lôi con dậy sớm như vậy ? Dù có muốn bán con đi nhưng người không cần hành hạ người khác như vậy chứ ? Không cần đi sớm vậy…..
- Hừ, vậy hôm qua ai còn đòi sống đòi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-nu-phu-tot-dep-nu-chinh-dung-den-gan/85449/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.