Trường Hoan không hiểu ra sao đã bị kêu gọi tiến cung, ở Sương Thanh Điện hai ngày mới hiểu biết nguyên nhân hậu quả của chuyện tình, thì ra Hoàng thượng bệnh nặng là do Hoàng Hậu hạ độc gây ra, sau khi Nhiếp Dục biết vẫn luôn âm thầm giám thị Trịnh thị, sau lại do Ôn Nhược Cẩn vì Hoàng Thượng dâng lên kế sách làm phụ tá đắc lực trung dũng* chuẩn bệnh cho Hoàng Thượng, làm suy yếu sức lực của Hoàng Thượng, làm Hoàng Hậu thả lỏng cảnh giác.
Trung dũng*: trung thành dũng cảm.
Sau khi Hoàng Hậu đề cử nhi tử của mình xưng đế sớm một chút, sai khiến thích khách ám sát, kết quả ở hiện trường Ôn Nhược Cẩn bảo vệ Nhiếp Dục, sau đó là Hoàng Thượng điều Lâm Thù Hàn nhập cấm quân khống chế cấm quân làm phản, một lần phá hủy âm mưu của Trịnh thị.
Trường Hoan lại bị truyền triệu vào cung.
Điện Chiêu Dương, Ôn Nhược Cẩn đứng ở trước mặt Nhiếp Dục, tựa một cây thanh trúc.
Trường Hoan bị tiến cử đi, trong điện Nhiếp Dục và Ôn Nhược Cẩn, một người ngồi ở long ỷ, một người đứng ở phía bên phải dưới điện, hai bên lặng im, tự mang không khí nghiêm túc.
Sau khi Trường Hoan bái kiến phụ hoàng \\, lại khom người hành lễ với Ôn Nhược Cẩn, sau đó lẳng lặng chờ đợi bên dưới.
“Vừa rồi Ôn khanh nói với trẫm có ý với ngươi, trẫm cảm thấy Trường Hoan cũng đến tuổi lập gia đình, trẫm nói có thể hạ ý chỉ, không biết Trường Hoan thấy thế nào?” Nhiếp Dục mỉm cười nói với Trường Hoan.
Sau khi Trường Hoan nghe xong, trong lòng rất khiếp sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi sau đó nhìn Ôn Nhược Cẩn đứng ở một bên, trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ, nhìn dáng vẻ thật là tình chàng ý thiếp, trong lòng của nữ nhi gia rất xúc động: “Đa tạ phụ hoàng, Trường Hoan có thể gả dư Ôn Thừa tướng là phúc phận của Trường Hoan, sao có thể không đồng ý chứ.”
Tuy rằng trên mặt cười hì hì, dù sao Trường Hoan nghe hắn nói sớm đã định rồi, so với cự tuyệt sẽ khiến cho khó xử lúng túng, không bằng vô cùng cao hứng tiếp được.
Quả nhiên, Nhiếp Dục vừa nghe ha ha sảng khoái cười vài tiếng, không khí lập tức thả lỏng không ít.
Sau khi nói một chút việc thường ngày liền thả hai người đi, Trường Hoan đi theo Ôn Nhược Cẩn ra ngoài, chờ đến một chỗ không người mới mở miệng: “Cho nên ta là phần thưởng mà ngươi lập công được Hoàng Thượng ban cho?” Giống như vật phẩm, ngươi thích liền tùy tiện cho ngươi, suy nghĩ của ta có là cái gì, chẳng qua là có thể giấu ở trong lòng không cần suy xét thôi.
“Nói đúng ra, là ta chủ động thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn.” Vì ta thích nàng, cũng không phải coi nàng như vật phẩm.
“Vậy vì sao ngươi phải hại ta?” Sớm biết rằng tâm nguyện của Trịnh hậu là gả cho phàm phu tục tử, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
“Bởi vì ta yêu nàng.”
“……” Bởi vì yêu ta cho nên hại ta? Đây là đạo lý gì đây?
Trường Hoan vẫy vẫy tay, quyết đoán rời đi, hôn sự này cũng chính mình mở miệng đáp ứng rồi, nàng không muốn nói đi nói lại bất cứ chuyện gì có liên quan.
Nàng không có nhìn đến ánh mắt cô đơn của Ôn Nhược Cẩn ở phía sau.
Mới từ điện Chiêu Dương trở về không lâu, thánh chỉ đã tới Sương Thanh Điện rồi.
Mùng sáu tháng mười, cử hành lễ đại hôn. Hiện tại là bảy tháng nhập nhị, cách đại hôn chỉ có hai tháng.
Trong hai tháng yên lặng chờ đợi lập gia đình, trời dần dần lạnh xuống, đều nói Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ ý*, tầng tầng xiêm y mặc vào người, nàng cảm thấy bản thân đểu đã hít thở không thông.
Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ ý*: tháng 7 thì sao Đại Hoả hạ thấp (đã hết mùa hè, khí nóng đã dứt),tháng 9 thì trao áo ấm cho mặc (để chống khí lạnh)
Mấy ngày này, Nhiếp Dục tặng rất nhiều tơ lụa và châu báu trang sức, so với bất kì thứ gì cũng nhiều hơn lúc trước, Trường Hoan không biết đây là bồi thường hay là thương hại, điều này làm cho nàng càng thêm đau đầu.
Nàng khát vọng tình thương của phụ thân, trước kia chưa từng nghĩ đến sẽ có được, hiện tại tương lai cũng sẽ không có.
Nàng lại đi lầu canh, thời điểm đi ngang qua đào viên đúng lúc vườn chỉ có màu sắc của cây đào, trong màu xanh lục còn nhiễm một chút đốm vàng, mùa thu đã tới rồi. Nhớ cành đào hoa kia, trên mặt hiện ra vài phần ý cười.
Trên đường trở về ngay ngã rẽ, hai âm thanh từ một bên truyền ra tới, hình như có chút quen tai, là quận chúa Đình Nhã và công chúa Tĩnh Tuệ.
“Ngươi nói Nhiếp Trường Hoan này có cái gì tốt, Hoàng đế cữu cữu lại chỉ hôn gả nàng cho Ôn Nhược Cẩn, hắn chính là nhân vật phong vân trên triều đình.”
Thanh âm này rõ ràng là Đình Nhã, còn mang theo ý khóc, nức nở nghẹn ngào.
“Được rồi. ý chỉ Phụ hoàng sao có thể tùy ý suy đoán, đi nhanh đi.” Nàng là nữ nhi thân sinh của Trịnh thị, hiện tại Trịnh thị rơi đài, tuy rằng nàng không có chịu liên lụy, nhưng chung quy đã không có địa vị.
Đám người Trường Hoan mới tiếp tục rời đi, người khắp thiên hạ cũng không biết là Ôn Nhược Cẩn khăng khăng muốn cưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]