Cả hội trường yên tĩnh, trong đầu Kỷ Tiêu Nhan lúc này như dây đàn căng chặt, tâm trạng càng lúc càng gấp, khi cậu nhìn thấy Sâm Bân, đại não đơ ra, vì sao gã lại đến? Không phải Sâm Bân không bao giờ tham dự vũ hội Giáng Sinh sao?
“Nga? Nói vậy, bạn Sâm Bân là muốn tranh giành tình yêu sao?” Đỗ Linh Vũ đột nhiên buông Kỷ Tiếu Nhiên ra, khoanh tay nhàn nhã cười nói.
Kỷ Tiếu Nhan bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vì ánh mắt Sâm Bân thật sự rất đáng sợ, hơn nữa gã cởi đôi giày da đen thượng đẳng ra, răng rắc răng rắc bước lại, áo gió đen khiến thân ảnh cao lớn của gã càng thêm cao ngất…… cũng càng thêm uy nghi.
Sâm Bân đi tới, một phen kéo Kỷ Tiếu Nhan lại, không cần nói, cánh tay Kỷ Tiếu Nhan nhất thời thâm tím một mảng.
Sâm Bân kéo cậu lại bên cạnh, âm lãnh nói: “Họ Đỗ kia, tao đã nhắc nhở mày nhiều lần, nhóc này là của tao, mày tốt nhất đừng chọc tao giận!”
“Ai nha nha Có điều tôi muốn chọc cậu giận a Thế nhưng không thể nói như vậy, mọi người có tình yêu riêng, không phân cấp bậc, nếu tôi cũng thích Tiếu Nhan, cậu lại vô duyên vô cớ muốn tôi từ bỏ?”
Đỗ Linh Vũ thốt ra lời này, cả hội trường ‘oanh’ một tiếng nổ tung, Kỷ Tiếu Nhan nhất thời trở thành đối tượng hâm mộ cùng mục tiêu bắn chết của mọi người.
“Mày cũng?” Sâm Bân hung hăng nhăn mi, “Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Đỗ Linh Vũ cười càng thêm tỏa nắng, bất quá cặp mắt hoa đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/7831/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.