Nếu nói Trương Hiểu Ba vừa ra chảo dầu lại tiến địa ngục, Kỷ Tiếu Nhan chính là trước vào hố lửa sau nhập động băng, sắc mặt Nhạc Húc Phong cực kém, cùng với trạng thái không nói lời nào, làm cậu khẩn trương không thôi.
Vừa vào văn phòng Nhạc Húc Phong, Kỷ Tiếu Nhan đầu tiên là bị cưỡng chế ép ngồi lên sofa, sau đó Nhạc Húc Phong ‘ném’ cho cậu một cái chăn lông dê cực dày, tiếp đó hai người liền tiến vào trạng thái tĩnh lặng, Kỷ Tiếu Nhan cũng không khỏi buồn bực mà phát hiện ra, cậu ở cùng Sâm Bân, là vô nghĩa không dứt, ở cùng Đỗ Linh Vũ, là nói hàng tấn câu buồn nôn, mà ở cùng Nhạc Húc Phong, là ngoài mắng nhiếc, một câu đều không nói được.
Liều mạng dùng chăn lông dê bao lấy chính mình, Kỷ Tiếu Nhan chỉ để lộ ra hai mắt, trộm nhìn Nhạc Húc Phong đang quay lưng về phía cậu, không biết biểu tình của y là gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bản thân cũng không có lỗi sai gì a?
Không phải là hôm trước ở đây trộm uống của y một chai rượu Remy gì đó, tuy nghe nói rượu đó không rẻ, nhưng Nhạc Húc Phong nhìn thế nào cũng không phải là người vì chuyện như vậy mà tức giận, ngoài ra….. chẳng lẽ nói bị nhóm y tá trong bệnh viện trường tấn công là sai sao?
Trong đầu suy nghĩ qua lại, không nghĩ ra được lý do gì, bỗng cảm thấy hơi khát nước, cũng phải, bị chèn ép lâu như vậy, cậu còn chưa ăn cơm chiều a.
“Thầy ơi……”
Em có thể uống miếng nước…… Kỷ Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/7828/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.