Kỷ Tiếu Nhan không có việc gì ngồi trong phòng kế toán của hội học sinh, tay lạch cạch đưa các đề mục vào máy tính, hoàn toàn không phát hiện phòng kế toán im ắng, chỉ còn lại mình cậu… cùng một người…
“Tháng này bộ văn nghệ còn dư lại bao nhiêu tiền?”
“Nga, để tôi xem xem, đại khái là còn từng này.” Kỷ Tiếu Nhan di con trỏ lên chỗ hiện số tiền trên màn hình.
“Ân, để tôi xem nào.” Đỗ Linh Vũ đứng đằng sau thần sắc bình tĩnh rướn người về phía trước, tay phải nắm lấy chuột, nhưng lại đặt trên bàn tay chưa rút ra của Kỷ Tiếu Nhan, mà hắn cứ rướn lên trước như vậy, đầu Kỷ Tiếu Nhan cơ hồ dựa lên vai hắn, mặt hai người gần đến dị thường, Kỷ Tiếu Nhan tự nhiên ngửi được mùi nước hoa, không phải hương thơm tươi mát từng ngửi được, là cái mùi siêu cấp làm người ta choáng đầu.
“Nga, còn dư nhiều như vậy sao, hẳn là cuối tháng 11 nên làm một hoạt động gì đó mới được, Tiếu Nhan cậu thấy thế nào?” Nụ cười của Đỗ Linh Vũ luôn luôn là lực sát thương mười phần.
“Ách?” Kỷ Tiếu Nhan ngây ra một lúc, lẽ nào tổ chức các hoạt động đều là do vậy sao? Trong đầu cậu trống trơn, chuyện này nên để mấy vị học trưởng quen thuộc mọi chuyện lại còn biết hưởng thụ bàn bạc chứ? Chỉ có thể căng thẳng nói: “Tôi không biết.”
“Tiệc tối hay gì đó khẳng định là không được, tiệc Giáng sinh đã đủ khiến mọi người phiền lòng, hơn nữa liên tục trong hai tháng thì rất nhàm chán.”
Đỗ Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/7826/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.