Trong trường nhất định có rất nhiều người họ Đỗ, tuyệt đối không phải chỉ có Đỗ Linh Vũ họ Đỗ, cho nên, không chừng người Sâm Bân nhắc đến hoàn toàn là người khác, mình chẳng qua là buồn lo vô cớ mà thôi……
Kỷ Tiếu Nhan không ngừng ở ký túc xa an ủi chính mình, làm cho Ngoại Tinh Nhân bên cạnh nhìn không được, khụ khụ vài tiếng, một chút hiệu quả cũng không có.
“Cậu sợ người tên Sâm Bân đến như vậy sao?”
“Không có, không có, tôi căn bẳn không sợ hắn, sợ hắn để làm chi a.”
Kỷ Tiếu Nhan vội vàng hoang mang rối loạn che dấu, nói thật, cậu đích xác đúng không phải rất sợ Sâm Bân, có thể bởi vì gã luôn đối với mình tiếng sấm mưa to, mỗi lần đều hung ác rống giận, nhưng cuối cùng chả những không có chuyện gì, còn có một kết quả thực không tồi.
Nhưng mà …… Nếu Đỗ Linh Vũ thật là người Sâm Bân chán ghét, chính mình chẳng phải là…..
Ai…..
Trời biết cậu như thế nào mà mạc danh kỳ diệu quen phải mấy tên hoàn toàn không lương thiện kia, Sâm Bân, Nhạc Húc Phong, Đỗ Linh Vũ, quả thực là nhất cá đầu tám cá đại(chỉ sự việc phiền phức, không may mắn),bất quá cũng chỉ đến thế thôi đi? Đến thêm một người nữa, chắc thật sự khỏi cần sống đi…..
=. =. =. =. =
Lại nói, ngày bầu chọn lớp trưởng của lớp một hệ Hậu Cần nháy mắt đã tới.
Cuối cùng cũng tới lúc bắt đầu buổi họp lớp, Kỷ Tiếu Nhan lề mà lề mề theo đám người bước vào phòng học, trộm nhìn sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/7822/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.