Kỷ Tiếu Nhan lần đầu tiên đến nơi như Đỉnh Cấp, mở to hai mắt sợ hãi nhìn đủ loại người bên trong, thế giới phù hoa quanh ảnh xen kẽ này quả nhiên không phải là người đầu óc đơn giản như cậu có thể hiểu.
Người bên cạnh đều là áo quần bảnh bao hoặc ăn mặc sặc sỡ, lời nói có rất nhiều thứ cậu không hiểu, có điều từ lúc bước vào, Kỷ Tiếu Nhan nghe thấy có mấy người, có thể song song dùng tới mấy loại ngôn ngữ để nói chuyện, mà bọn họ một thân quần áo quý giá, so với học phí một năm của mình còn đắt hơn nhiều.
Tay mất tự nhiên túm lấy áo Sâm Bân, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy có chút căng thẳng, “Đây là quán bar trong truyền thuyết a?”
“Uhm, thế nào? Vẫn có thể chứ?” Sâm Bân cười, ôm vai cậu, thoải mái bước tới quầy bar phía trước, “Muốn uống chút gì chứ?”
“Uống….” Kỷ Tiếu Nhan nhìn đống chai lọ đủ màu sắc, chữ cái hoa văn trang trí bên ngoài mà một mực bất động, càng đừng nói bảo cậu tự mình chọn uống gì, cậu từ bé đến lớn, ngoại trừ đi chợ đêm uống một ít bia rẻ tiền, thì là từng trộm uống rượu xái(rượu trắng rượu có hàm lượng cồn 60 – 70 độ) của ông nội.
“Ách….. Tôi không không biết.” Kỷ Tiếu Nhan suy sụp cúi đầu, nhìn Sâm Bân.
“Vậy cho ly champagne bình thương đi.” Sâm Bân ra hiệu cho người pha chế, rất nhanh, một chiếc ly đế cao sóng sánh chất lỏng ánh vàng kim được đặt trước mặt Kỷ Tiếu Nhan.
Sâm Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/1915977/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.