Lúc Kỷ Tiếu Nhạn rời khỏi trường học, còn đặc biệt dặn dò Kỷ Tiếu Nhan: “Tình cảm ấy, quá sớm hay quá muộn đều khiếm khuyết, bản thân phải biết nắm lấy, em không còn là trẻ con nữa, có nhiều việc phải học tự mình nhìn nhận, lòng người khó đoán, nhưng lúc người khác đặt trái tìm đến trước mặt em, cũng phải biết quý trọng, tìm hiểu mới đúng a!”
“Lúc hạnh phúc đến bên phải nắm chặt cơ hội, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ chị đều quan sát cẩn thận rồi, đối với em đều rất nhiệt tình….. Nếu em có cảm giác với họ, vậy đừng để cơ hội dễ dàng trôi mất a……”
“Tiếu Tiếu, em phải nhớ, mang đến hạnh phúc cho người đáng được mình quý trọng, bản thân mới là hạnh phúc nhất!”
Tới lúc cuối, Kỷ Tiếu Nhạn còn không quên hung hăng thêm vào một câu: “Còn điều tên hỗn đản Nhạc Húc Phong kia, hắn xứng đáng đau khổ thương tâm! Em cách hắn càng xa càng tối!”
Kỷ Tiếu Nhan liên tục gật đầu, cảm giác trong lòng là lạ, cũng không phản bác gì, thấy chị gái càng đi càng xa, còn có chút thương cảm khó hiểu, giống như bản thân trong nháy mắt trưởng thành hơn rất nhiều.
=. =. =. =. =
“Mang hạnh phúc đến cho người đang được mình quý trọng sao?”
Một tuần sau khi kết thúc đại hội thể thao, Kỷ Tiếu Nhan một mực suy ngẫm câu nói này, càng cảm thấy bản thân hình như làm rất ít việc vì người khác, lấy mấy người bản thân thường ở cùng nhất ra mà nói, Sâm Bân, Đỗ Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-bat-thit-kho-tau/1915972/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.