Biên tập: Điềm + Lam Ying
Từ hoàng cung đi ra, cũng chỉ mất khoảng thời gian hai chén trà. Từ sớm đã có xe ngựa chờ ở ngoài tường cung, xa phu vung roi đánh một cái, ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, kéo chiếc xe màu xám rất bình thường xuyên qua đám người ồn ào trên đường, chạy về phía ngõ nhỏ sau Tấn Vương phủ.
Xe ngựa chạy ngăn cách mọi sự náo nhiệt phía bên ngoài, hình thành một không gian kín kẽ.
“Hừ, nếu trên đường mà không khặp phải vị tiểu hoàng tôn nhất khấu nhị bái kia, chúng ta đã sớm đi rồi, hại ta bị chảy nhiều máu như vậy.” Lão Đại ngồi khoanh chân ở góc trong cùng, nhíu mày, lấy thuốc trị thương, vải bố bông băng từ trong ngực ra, vẫn còn cười cười, lại nói với ta: “Nhưng mà cũng không sao, ta cũng không giống cái đám thích làm càn làm bậy các ngươi, tự cho mình là mình đồng da sắt, chưa bao giờ cam tâm tình nguyện mang theo đồ phòng thân. Chiến Huyền, ngươi phải nhớ kỹ, có chuẩn bị mới có thể vô hoạn, mọi việc đều phải suy xét chu toàn.”
Không hổ là lão Đại, rất là có kinh nghiệm.
Ta vô cùng khâm phục nhìn hắn lần lượt cởi đồ, mở bình thuốc ra, bắt đầu bôi thuốc…
Không bôi được…
Lại bôi…
Không bôi được…
Sau một nén nhang, ta rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Lão Đại, để ta giúp ngươi đi. Vết thương trên lưng, quả thật rất khó xử lý…”
Lão Đại im lặng như tờ đặt bình thuốc xuống, liếc ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150415/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.