Biên tập: Điềm + Lam Ying
“Ta cũng có thể an tâm rồi “ và “Lần này sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ về quê cưới vợ”, “Giúp ta cho cá vàng ăn” được xưng là ba điềm gở đã được ghi trong sách sử, ta bế tắc vô cùng, ta cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy đóa hoa trắng đang lung lay trong gió rét trên mộ phần của lão Đại… Ta nghĩ kĩ rồi, nếu Tấn Vương muốn xuống tay với lão Đại, ta sẽ ỷ vào việc hắn thích ta mà gây với hắn, một khóc hai nháo ba thắt cổ, bốn đánh năm bỏ đi sáu uống dược.
“Không cần nghĩ nhiều làm chi, ta không đến mức để cho mấy tên nhóc nhà ngươi phải lo lắng.”
Lão Đại như là nhìn ra được ta muốn nói gì, phất tay ngắt câu chuyện của ta, thả lỏng thắt lưng ngửa mặt dựa về phía sau, cơn gió xuyên qua kẽ hở giữa những cành cây khô héo lá vàng ruộm lại càng hiện vẻ tiêu điều, thổi bay những sợi tóc rơi rụng trên bả vai, ánh nắng bị bóng cây đung đưa che lấp, tạo thành một cái bóng màu xanh nhạt phủ trên mặt hắn, u ám không rõ.
Ta không chịu được nhìn hắn như thế, mở miệng nói: “Vô luận như thế nào, ta và ngươi sẽ cùng nhau tiến lùi.”
Lão Đại nghiêng đầu sang, con ngươi sâu thẳm, tiếng thở dài như có như không, nói: “Ta đương nhiên là không sao, nhưng những người khác thì sao? A Huyền, dù sao ta cũng đã nhiều năm thống lĩnh ảnh vệ…”
Ta nhất thời không biết nói gì.
Lão Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150413/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.