Lê Sơ nghe xong lời cự tuyệt của ta, hờn giận bĩu môi đạp mạnh vào cái cây bên cạnh, rồi ngay lập tức nhảy dựng lên suýt soa, hung dữ trợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Cẩu Đản đang cười nhạo mình, lếch tha lếch thếch đi đến bên cầu thang ngồi xuống, thở phì phì xoa chân.
Mộ Dung Cẩu Đản cũng liếc mắt xem thường, không thèm để ý tới y, quay sang cười cười với ta: “Hai người bọn ta ở nơi này rất tốt, Chiến Huyền đại nhân không cần bận tâm đâu. Đúng rồi, sao ngài lại đi một mình thế này, chuẩn bị đi đâu sao?”
Ta hơi hơi do dự một chút, vẫn đáp: “Đi thăm Mộc Phàm một chút.”
Đây mới là mục đích thật sự ta tới đây, mọi chuyện trở nên như như vậy, dù thế nào ta cũng phải đi nhìn y lần cuối.
“Y sao.” Mộ Dung Cẩu Đản bĩu môi khinh thường nói: “Y vẫn tốt mà, vị nhà họ Lương kia đã nói chuyện rất lâu với y, sau đó cơm cũng có thể ăn được rồi, ngủ cũng có thể ngủ, ngoại trừ việc cả ngày ngơ ngác không nói lời nào, mọi cái khác đều ổn. Chỉ có vậy thôi, trên đời sao tránh khỏi chuyện này.”
Lê Sơ ngồi một bên vểnh tai im lặng lắng nghe, bỗng nhiên lúc này chen miệng vô nói:” Mộc Phàm, có phải là người mà Hạnh Ngư thích đúng không?”
Ta nhìn y, gật gật đầu.
Lê Sơ bỗng nhiên đứng lên: “Ta cũng đi cùng. Chiến Huyền đại nhân, trước đó ngài không đáp ứng ta, việc này cũng không nên như thế.”
Trên người y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150411/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.