Biên tập: Điềm + Lam Ying
Lời Tấn Vương vừa nói ra, Mộc Phàm gần như không kịp phản ứng, đột nhiên bị ám ảnh không biết từ trong góc nào xuất hiện ấn xuống mặt đất, áp chế xương khớp không cho y động đậy.
Cổ tay ám ảnh vừa chuyển, ánh đao chợt lóe, chủy thủ trong tay liền sượt nghiêng qua cổ y.
Tất cả mọi việc xảy nhanh như chớp, ta giật cả mình, dưới tình thế cấp bách phải cố gắng hít một hơi, trực tiếp dùng thân người xô qua, ám ảnh mất cảnh giác, thân hình nhoáng lên một cái, lưỡi dao lướt qua ngực Mộc Phàm để lại một vệt máu.Tấn Vương cũng không ngăn cản, thờ ơ khoanh tay mà đứng một chỗ, cứ như vậy không nói một lời nhìn ta cứu Mộc Phàm.
Sau đó, cười lạnh một tiếng.
Ta: …
Lại nói tiếp, ta trước đó chẳng những hiểu lầm hắn, còn cho hắn một đao rồi bỏ chạy, không chỉ có chạy mà còn gây ra việc, hiện tại hắn tự mình đến cứu ta, ta lại quang minh chính đại giúp người ngoài, à ừm, có phải hơi bị tra không? Nếu ngay cả người tra như Tấn Vương cũng cảm thấy ta tra như vậy, ta đây sao còn sống được nữa, ta chỉ có thể giương kiếm mà tự sát thôi.
Ta thoáng cái chột dạ, vừa chột dạ vừa nghe Tấn Vương hỏi ta: “Ngươi muốn cứu hắn?”
Không biết như thế nào mà ta lại từ câu hỏi ngắn ngủi này ngửi ra được mùi sát khí, nói thật ảnh vệ thật sự là cái nghề nguy hiểm vô cùng a, thời buổi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150404/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.