Tấn Vương một tay túm lấy cổ tay ta, một tay chống ở mép giường, gần như nửa nằm trên người ta. Ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ chạm rỗng loang lổ chiếu vào phòng, vẽ lên sườn mặt hắn một bóng ngược, khiến cho vẻ mặt của hắn càng thêm âm u không rõ. Đôi mắt đen kịt phản chiếu thứ ánh sáng yếu ớt, ẩn bên dưới là vẻ tức giận mãnh liệt.
Hô hấp của chúng ta giao hòa, ta mím môi nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy trong lòng dâng lên một chút chua xót gần như không thể phát hiện ra, nhưng mà chua xót này dần tản đi theo tứ chi xương cốt, đi qua nơi nào nơi ấy chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Cho dù là Chiến Bạch nhanh nhẹn không tuân thủ quy củ nhất trong đám ảnh vệ, cũng có thể đặt nhiệm vụ ở trước tính mạng của mình, mà ta từ đầu đến cuối lại vẫn không thể làm được điều này. Bởi vì ta luôn cảm thấy, nếu đã không có ai đối tốt với ta, vậy thì ta đây nên tự mình đối xử với mình tốt hơn một chút, nếu như không có ai để ý đến sự tồn tại của ta, vậy chí ít ta cũng muốn tự coi trọng bản thân mình. Nhưng những đấu tranh đến nực cười này ở hiện thực trước mắt có lẽ chẳng thấm vào đâu, Tấn Vương lại một lần nữa nhắc nhở ta, ta không hề là một cá nhân độc lập, mà là Chiến Huyền, trong mắt người khác, đầu tiên ta là một ảnh vệ, sau đó mới là một con người.
Lúc người ta gặp khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-anh-ve/3150394/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.